(Kể từ chương này, mình sẽ dùng từ “gia” thay cho “lão“. VD: Từ lão thất = Từ thất gia) 
Từ thất gia thấy lòng khó chịu, ra khỏi Thính Đào Uyển, không tự chủ đi vào Thính Vũ Uyển. 
Mẫu thân của Từ tam gia là thiếp thất, bình thường đều ở trong viện củamình, không có tư cách đi vấn an lão thái quân. Tam gia rời khỏi thượngphòng, tự nhiên muốn đến chỗ mẫu thân báo bình an. 
Lúc Từ thất gia đến, hai vợ chồng mới vừa trở lại phòng ngủ. Tam phu nhân giúp phu quân cởi áo giáp, lại bị đẩy ngã lên giường. 
“Chàng đi tắm trước đi, toàn thân đều là mồ hôi, thối chết thiếp rồi.” Tam phu nhân oán trách trừng mắt. 
“Không đi, nửa năm không gặp, nàng dám ghét bỏ ta? Xem ta xử lí nàng như thế nào nè.” Tam gia vừa tự lột đồ vừa vươn tay đến người nàng ấy. 
Tam phu nhân cười khanh khách: “Thật không có tiền đồ, chàng gấp như con khỉ vậy đó.” 
Từ tam gia không quan tâm cười ha ha: “Nghẹn đến nửa năm, sao không gấp cho được? Nàng cũng gấp đâu thua gì ta.” 
“Hứ, ta không thèm.” Tam phu nhân cứng miệng không thừa nhận. 
“Thật không cần? Vậy biểu hiện này là sao đây?” 
“Thấy ghét quá ah!!!” 
“Ha ha ha...” Tiếng cười phóng đãng mang theo vô vàn thỏa mãn. 
Trong phòng truyền đến tiếng nam nữ ân ái, tiếng thân thể va chạm cùng tiếng giường kẽo kẹt. 
Từ thất gia bình ổn hô hấp, nhanh chân rời đi. 
Trở lại thượng phòng, sắc mặt hắn đã khôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nhuyen-tieu-tuc-phu/2430030/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.