Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rốt cuộc là cậu có biết đoán mệnh hay không?” Lâm Vô Ngung cười dựa lại vào ghế.
“Tôi biết.” Đinh Tễ cười, “Nhưng mà tôi cũng biết quan sát, có thể nhìn ra thì còn bói làm gì, trong lòng có phân tích, có bói có giải thì đều thiên về phương hướng ấy.”
Lâm Vô Ngung cười không nói gì.
“Mùa hè là mùa ngắm sao tốt nhất,” Đinh Tễ nói, “Một mảng trời sao.”
“Cậu thường ngắm hả?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Cũng không thường ngắm, đâu có mấy đứa trẻ vui lòng không đi chơi ngẩng đầu nhìn sao đâu,” Đinh Tễ nói, “Có đôi khi tôi không có ai chơi cùng, tôi sẽ lên ngắm một lát… trừ thất tinh Bắc Đẩu, cậu còn có thể nhìn ra những chòm sao nào?”
“Sư Tử, Xử Nữ, Bọ Cạp, Nhân Mã,” Lâm Vô Ngung nói, “Còn có chòm Nam Đẩu…”
“Cậu học thuộc hay cậu nhìn được ra đấy?” Vẻ mặt Đinh Tễ không mấy tin tưởng.
“Đây đều là những chòm sao mà mùa hè có thể nhìn thấy,” Lâm Vô Ngung nhắm mắt lại, vừa vui vẻ vừa nói, “Phía Nam có thể nhìn thấy ngôi sao Antares (1) màu đỏ, có câu thơ…”
“Nhân sinh không gặp gỡ, như Sâm Thương cách rời.” Đinh Tễ nói, “Được rồi, cứ coi như là cậu nhìn thấy hết cũng nhận ra hết.”
(Câu thơ này trong bài Tặng vệ bát xử sĩ của Đỗ Phủ. Sâm Thương là hai chòm sao không bao giờ xuất hiện cùng lúc trên trời.)
“Tôi có mấy lần đi chụp bằng flycam với người khác,” Lâm Vô Ngung gối đầu lên cánh tay, nhắm mắt lại, “Qua đêm trong núi, nhìn thấy vô cùng rõ ràng, sao vừa to vừa sáng.”
“Có muỗi không?” Đinh Tễ hỏi, “Phải bị cắn chết mất.”
“Điểm chú ý của cậu,” Lâm Vô Ngung bật cười, “Lần sau tôi có đi phải mang cậu theo cùng, hi sinh cậu, tạo phúc cho toàn bộ thành viên đoàn.”
“Từ bé tôi đã hút muỗi rồi,” Đinh Tễ cười, “Khi còn nhỏ tôi theo bà nội hóng gió ở dưới tầng đều phải đặt hương muỗi ở dưới chân, vừa bị sặc khói vừa phải chịu cắn… một buổi tối bà tội tôi phải đập tay bốn năm mươi cái lên người tôi…”
“Vậy thì cậu đừng đi nữa,” Lâm Vô Ngung nói, “Ở trong nhà sẽ không có nhiều muỗi như vậy.”
“Vậy không được, vẫn phải đi,” Đinh Tễ nói, “Ông bà nội tôi ấy à, không có học vấn gì cả, bọn họ cảm thấy không dạy được tôi gì cho nên dẫn tôi đi nhìn ngắm cuộc sống… Từng con người, lời bọn họ nói, chuyện bọn họ làm, động tác của bọn họ, vẻ mặt của bọn họ… chính là cuộc sống của bọn họ, cậu nhìn một buổi tối, có thể nhìn ra rất nhiều thứ….”
Lâm Vô Ngung không nói gì, chẳng trách Đinh Tễ lại có khả năng quan sát mạnh như vậy.
Chỉ có điều anh không nhớ rõ thời thơ ấu của mình… không có nội dung gì đáng nhớ cả, đa số thời gian anh đều đọc sách và ngây người.
Sau khi Đinh Tễ mở ra hình thức nói nhiều, vẫn chưa tắt đi.
Tới cuối cùng Đinh Tễ nói gì, anh đã không còn nghe rõ, chỉ cảm thấy có người đang lải nhải bên tai mình, mơ hồ nhưng lại thoải mái.
Lúc nửa đêm, giọng nói của ông nội nghe rất rõ ràng, giống như sấm đánh bên tai.
“Hai đứa xuống dưới đi ngủ!” Ông nội nói, “Sao còn chạy lên sân thượng ngủ thế này, có thể ngủ lên cái ghế này sao, ngày mai hai đứa sẽ đau lưng đấy!”
“Hả?” Lâm Vô Ngung giật mình ngồi dậy.
Khi quay đầu lại nhìn thấy Đinh Tễ đang rúc trên ghế, ông nội lay cậu vài cái cậu cũng không tỉnh.
Lâm Vô Ngung lau mặt, đứng dậy kéo cánh tay Đinh Tễ từ trên ghế dậy: “Đinh Tễ.”
“… Đậu má.” Đinh Tễ ngồi dậy một lúc sau mới tỉnh táo, “Cháu ngủ quên rồi ạ?”
“Hai đứa ngủ ở đây hơn một tiếng rồi,” Ông nội nói, “Bà cháu mà biết thể nào cũng nổi giận… mau về nhà tắm rửa rồi lên giường ngủ đi!”
Lâm Vô Ngung cảm thấy khi anh theo sau Đinh Tễ xuống tầng, chân giống như đang bay.
Trải nghiệm kỳ diệu, lại dày thêm một tầng, không ngờ rằng anh có thể ngắm sao trên sân thượng rồi ngủ quên.
Quay lại phòng, Đinh Tễ nhanh chóng lấy hai chiếc khăn mặt và một chiếc bàn chải mới cho anh: “Cậu đi tắm trước đi.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung do dự một lát, “Trong hành lý của tôi không có quần lót, cậu cho tôi một cái.”
“Tôi tìm xem.” Đinh Tễ gãi gãi đầu, kéo ngăn tủ ra.
Lục lọi tầm một phút, cậu tìm được một chiếc quần lót mới còn chưa bóc ở góc tủ.
Lâm Vô Ngung tắm xong mới phát hiện ra chiếc quần này là kiểu quần đùi rộng thùng thình của người già, anh đứng trong phòng tắm sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng không thể không mặc lên.
Khi quay lại phòng, Đinh Tễ đang nghịch điện thoại, ngước mắt lên nhìn thấy chiếc quần của anh, kinh ngạc một lúc lâu mới mở miệng: “Cậu mặc cái thứ gì vậy?”
“Cậu còn hỏi tôi?” Lâm Vô Ngung cũng rất kinh ngạc, cúi đầu kéo kéo quần, “Cái này không phải cậu lấy cho tôi sao? Mặc thứ này vào chắc tôi còn chẳng mặc nổi quần dài nữa.”
“Tôi không biết.” Đinh Tễ trừng mắt nhìn, qua một lát mới cười bò ngã xuống giường, “Có lẽ đây là của ông nội bị bà nội nhét vào chỗ tôi.”
“Còn cái nào khác không?” Lâm Vô Ngung tràn đầy chờ mong hỏi cậu, “Tứ giác, tam giác đều được, chỉ cần không phải quần váy là được.”
“Không có đâu,” Đinh Tễ vô tình trả lời, “Tôi lục lọi lâu lắm mới tìm ra được cái này đấy, hay là cậu… mặc của tôi?”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu một lát: “Thôi bỏ đi.”
“Coi trọng vậy sao,” Đinh Tễ vừa vui vẻ vừa cầm quần áo đi ra bên ngoài, “Vậy cậu mặc váy nhé, quần lót giặt sạch rồi phơi ngoài ban công là được, chắc chắn ngày mai sẽ khô.”
Đinh Tễ rất thích nói chuyện với Lâm Vô Ngung, rất thoải mái, vừa không cần phải tìm chủ đề, cũng sẽ không xuất hiện cảnh xấu hổ khi hai bên nói chuyện bị lệch sóng.
Nhưng hôm nay có chút tiếc nuối, hai người họ đều uống rượu, nếu như không phải ông nội lên gọi, có lẽ bọn họ sẽ ngủ thẳng tới khi mặt trời mọc.
Bây giờ tuy đã về phòng rồi, nhưng tắm rửa xong cũng không thể làm cậu tỉnh táo lại, vẫn buồn ngủ.
Còn Lâm Vô Ngung đã nằm trên giường ngủ rồi.
Hơn nữa còn ngủ ở chính giữa, chẳng lịch sự chút nào.
Có lẽ là do chiếc gối đầu duy nhất trên giường để ở chính giữa.
Đinh Tễ lại thở dài, cậu lấy trong ngăn tủ ra một chiếc gối đầu ném lên giường, sau đó đẩy Lâm Vô Ngung sang một bên, đẩy hai cái Lâm Vô Ngung đều không nhúc nhích.
“Cậu còn không tự nhận mình là heo sao?” Đinh Tễ cắn răng đẩy anh một cái.
Cuối cùng cũng coi như anh trở mình, nghiêng người sang một bên.
Đinh Tễ lại qua bên cạnh kéo lấy tóc anh, nhét gối xuống dưới đầu anh.
Lâm Vô Ngung vẫn ngủ như chết, bị người khác túm tóc quăng đầu cũng không có phản ứng gì, vẫn nề nếp nằm nghiêng người ngủ.
“Ngủ thật nghiêm chỉnh.” Đinh Tễ đặt chiếc gối còn lại cẩn thận rồi nằm xuống.
Sau khi tắt đèn, cơn buồn ngủ nhanh chóng dâng lên…
Lâm Vô Ngung trở mình, sau khi nằm thẳng anh duỗi một cánh tay ra, đập lên mặt cậu.
“Cậu muốn chết à!” Đinh Tễ giật mình, quăng cánh tay anh về.
Lâm Vô Ngung cũng không có động tĩnh gì khác.
Nhưng cả một buổi tối, Đinh Tễ đều ngồi tự kiểm điểm mình đã phán đoán sai lệch về người khác.
Kết luận Lâm Vô Ngung ngủ rất nghiêm chỉnh, chỉ một buổi tối anh đã dùng hành động thực tế để phủ định hơn sáu nghìn lần.
Người này đâu chỉ ngủ không nghiêm chỉnh, căn bản giống như đánh nhau.
Cánh tay, đùi, bàn tay, vĩnh viễn sẽ không để yên bên người, nửa đêm ít nhất còn đá cậu bảy tám lần, nếu như đang luyện công, Lâm Vô Ngung đã sớm trở thành cao thủ đệ nhất võ lâm.
Không cần so tài Hoa Sơn luận kiếm, vì chẳng ai dám đi.
“Tôi cho cậu một lời khuyên chân thành.” Buổi sáng thức dậy, Đinh Tễ đứng bên giường, nghiêm túc nhìn Lâm Vô Ngung.
“Nói đi.” Lâm Vô Ngung ngáp một cái.
“Nếu sau này cậu ngủ chung giường với người khác,”  Đinh Tễ nói, “Trước tiên lấy dây thừng trói mình lại.”
“Sao lại thế?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Tôi mộng du đánh cậu à?”
“Cậu không mộng du cũng đánh tôi.” Đinh Tễ nói.
“Vậy sao?” Lâm Vô Ngung có chút mờ mịt.
“Đúng! Vô cùng đúng!” Đinh Tễ đập vài cái lên người anh, “Con mẹ nó cậu đánh tôi thế này này, cả đêm tôi có mượn rượu cỡ nào cũng không ngủ ngon nổi!”
“…. Tôi đáng sợ vậy sao?” Lâm Vô Ngung rất kinh ngạc.
“Cậu không biết chút nào sao?” Đinh Tễ cũng rất kinh ngạc.
“Không biết.” Lâm Vô Ngung nói.
“Vậy bây giờ cậu biết rồi chứ?” Đinh Tễ hỏi.
“Biết rồi.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Mời tôi ăn sáng đi.” Đinh Tễ nói.
Ông bà nội sáng ra đã ra ngoài đi dạo, khi bọn họ thức giấc, ông bà nội vẫn còn chưa về.
“Bình thường bà tôi sẽ nấu bữa sáng,” Đinh Tễ nói, “Tôi được nghỉ bà sẽ không quan tâm nữa, mỗi ngày đều tới bên hồ nghe người ta kéo đàn nhị, tới trưa mới về.”
“Tình cảm tốt thật đấy.” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Cũng cãi nhau,” Đinh Tễ nói, “Hơn nữa ông tôi còn vặn lại, khi còn trẻ sức khỏe tốt, hai người họ còn có thể đánh nhau, nhưng qua mấy ngày lại làm lành.”
Khi Lâm Vô Ngung nghe Đinh Tễ kể về những chuyện nhà thế này, anh luôn cảm thấy rất thú vị, ký túc xá của bọn anh có đôi khi cũng nói chuyện gia đình, anh cũng rất thích nghe, nhưng chuyện nhà Đinh Tễ lại càng có sức hấp dẫn hơn.
Có lẽ cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tưởng tượng được ra cảm giác mang theo hơi nóng, rất nguyên sinh, không chải chuốt trang điểm, giống như là cái cây vươn lên từ dưới đất, mang theo bùn, tràn đầy sức sống.
Lựa chọn đồ ăn sáng ở khu dân cư xưa cũ tương đối phong phú.
Buổi sáng sau khi uống rượu luôn cảm thấy đói, đừng nói là Lâm Vô Ngung, ngay cả Đinh Tễ cũng có dáng vẻ như dạ dày vương, hai người gọi một bàn đồ ăn, bánh bao này, sủi cảo này, còn cả mì và bánh rán.
“Hôm nay có kế hoạch gì?” Đinh Tễ vừa ăn vừa hỏi.
“Sáng nay bạn học của tôi gửi tin nhắn tới,” Lâm Vô Ngung nói, “Buổi trưa bọn tôi hẹn gặp, chiều đi chơi, sau đó gọi giáo viên chủ nhiệm ra ngoài ăn cơm.”
“Tôi cũng tương tự,” Đinh Tễ nói, “Nhân dịp chưa có điểm thì mặc sức vui chơi trước đã.”
“Tôi để đồ đạc ở nhà cậu trước nhé?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Ừ,” Đinh Tễ gật đầu, “Ký túc xá của cậu còn có gì quý giá không, sách vở này kia, cậu không cần dùng thì cứ mang cả qua đây đi, vừa nghỉ đã đi cả rồi, có người vào cũng không biết.”
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung nói.
“Đừng cảm ơn mãi vậy.” Đinh Tễ thở dài, “Chỉ để mấy cái vali thôi mà.”
“Lỡ như tới lúc đó tôi còn muốn ở thì sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Ở thì ở thôi.” Đinh Tễ nghĩ ngợi, “Hay là cậu ở phòng của cô út đi, tôi sợ ngủ chung một giường với cậu, tôi không chống đỡ được tới lúc đi báo danh đã bị cậu đánh chết.”
Lâm Vô Ngung cười không dứt: “Tôi thực sự không biết.”
“Cậu luôn ngủ một mình hả? Không ngủ với bố mẹ… ” Đinh Tễ nói được một nửa mới nhận ra, vội vàng xua tay, “Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi, tôi ngủ tới ngốc rồi.”
Lâm Vô Ngung đã hẹn với bọn Hứa Thiên Bác và Trần Mang tầm mười một giờ tập hợp ở cổng trường, anh ăn sáng xong quay lại trường học, vừa tới mười rưỡi, có vài người còn chưa từ nhà đi.
Lâm Vô Ngung đứng ở cửa mấy phút, quay vào trong ký túc.
Ký túc xá lớp mười hai căn bản đều trống, trên mặt đất còn có một số đồ vật lặt vặt, còn có cả giấy thi và sách, không nhiều, nhưng có thể nhìn ra là khi mọi người rời đi rất vội vàng và hỗn loạn, còn cả vui mừng.
Lâm Vô Ngung đi trên hành lang, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.
Trước đây cho dù có yên tĩnh tới mức nào, đều có thể nghe thấy đủ loại âm thanh, cho dù là đêm khuya cũng có tiếng thở khò khè ổn định của mấy người hay ngáy, tới trước khi thi, còn có thể thấy những ngọn đèn sáng tới rất khuya.
Bây giờ những âm thanh và hình ảnh ấy, đều chỉ tồn tại trong hồi ức mà thôi.
Lâm Vô Ngung duỗi hông, thở dài.
Ký túc xá của bọn họ cũng trống không như vậy, để bảo vệ sự an toàn của hành lí anh chưa mang đi bọn Trần Mang đã đẩy một cái bàn trước cánh tủ.
Anh bê những thứ đó ra, nhìn đồ đạc bên trong tủ, trừ quần áo ra, cũng không có thứ gì cần phải đề phòng trộm cắp cả, laptop thì nên mang tới nhà Đinh Tễ, là dòng gaming, tương đối đắt.
Anh đứng sững người trong ký túc một lát, nghe thấy bên ngoài cửa có người đi qua.
Có chút bội phục thính lực của mình.
Anh có thể phân biệt được tiếng bước chân của mấy người trong ký túc xá của mình, còn có cả Hứa Thiên Bác ở phòng bên cạnh.
“Tao biết ngay mày ở ký túc mà.” Hứa Thiên Bác đẩy cửa phòng ra.
“Sao mày cũng tới sớm vậy?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Bố tao đưa tao tới,” Hứa Thiên Bác nói, “Ông ấy còn có việc phải làm.”
“Tao tưởng rằng mai mới chơi,” Lâm Vô Ngung nói, “Không ngờ đám người này không cần ngủ một ngày một đêm?”
“Nếu như bình thường chắc chắn sẽ ngủ,” Hứa Thiên Bác nói, “Tao không ngủ được, đây không phải là kỳ nghỉ bình thường, sau này không dễ gặp mặt mọi người, bảo tao ra ngoài vào nửa đêm tao cũng ra.”
Lâm Vô Ngung cười cười: “Hai chúng ta vẫn có thể gặp mặt.”
“Mày đã xác định chuyên ngành chưa?” Hứa Thiên Bác nói, “Cơ học ứng dụng?”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Xác định rồi.”
“Vậy chúng ta gặp nhau ở trường H,” Hứa Thiên Bác nói, “Không biết có cách xa không, nếu như không xa chúng ta vẫn có thể cùng nhau ăn đồ nướng.”
“Tranh thủ ăn,” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, “Đợi mày có bạn gái rồi có lẽ sẽ dẫn người ta đi ăn.”
“Còn chưa biết ai có trước đâu.” Hứa Thiên Bác ngưng cười, “Cá này.”
“Hả?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Ừm… cẩn thận chút,” Hứa Thiên Bác nói, “Đừng vì muốn yêu mà đi yêu, hoặc là vì cô đơn hay gì đó… mày có hiểu không.”
“Hiểu.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Di động của hai người đồng thời vang lên, Trần Mang gửi tin nhắn trong nhóm, nói rằng đã tới cổng rồi.
“Đi thôi,” Hứa Thiên Bác đứng dậy, “Quẩy nào.”
Kỳ thực hôm nay bạn học của Đinh Tễ không có hoạt động gì, ngày mai bọn họ mới ra ngoài.
Hoạt động ngày nghỉ hôm nay của cậu chính là cùng với Lưu Kim Bằng đi đánh Lão Lục.
Lưu Kim Bằng tràn đầy ý chí chiến đấu: “Đánh thế nào! Mày nói một câu đi!”
“Tùy ý hù dọa chút thôi,” Đinh Tễ nói, “Mày còn muốn đánh nó thế nào? Chủ yếu là ép nó trả tiền…mày đã tìm nó viết giấy nợ chưa?”
“Để ở nhà rồi,” Lưu Kim Bằng nói, “Nhưng mà nói thật, có tố cáo nó, nó cũng không trả nổi.”
“Vậy cho nó ngồi tù!” Đinh Tễ nói.
“Tháng sau tao đi làm rồi.” Lưu Kim Bằng đột nhiên nói một câu.
“Đi làm ở đâu?” Đinh Tễ có chút bất ngờ, Lưu Kim Bằng vẫn luôn giúp chú họ của cậu ta, chân chạy nhập hàng bán hàng.
“Chú họ tao tìm cho tao, còn nói có công việc ổn định sẽ tốt hơn,” Lưu Kim Bằng nói, “Bạn của chú ấy mở một cửa hàng thú cưng, rất cao cấp.”
“Rất thích hợp với mày.” Đinh Tễ nói, “Không phải mày rất thích chó mèo sao?”
“Đúng, việc cũng không nhiều,” Lưu Kim Bằng rất vui vẻ, “Sáng tối còn có thể dắt cả đống chó ra ngoài….”
Còn chưa nói xong, cậu ta đã chỉ đằng trước: “Ở đằng kia!”
Đinh Tễ còn chưa nhìn rõ vị trí cụ thể của Lão Lục đã cất bước xông lên, chạy hơn mười mét mới thấy Lão Lục đang cắm đầu điên cuồng chạy ở phía trước.
Nói về chạy bộ, Lão Lục không phải là đối thủ của Đinh Tễ, hắn còn không so được với Lưu Kim Bằng -người cởi quần cũng không đuổi kịp Đinh Tễ.
Không chạy được bao xa đã bị Đinh Tễ và Lưu Kim Bằng đuổi kịp.
“Trả tiền! Trả tiền! Trả tiền! Trả tiền! Tiền!” Lưu Kim Bằng theo sau nện một cái lên bả vai hắn.
“Tôi trả mà! Tôi sẽ trả!” Lão Lục vừa chạy vừa gào, “Tôi sẽ trả tiền!”
“Con mẹ nó! Đưa cho ông!” Lưu Kim Bằng tiếp tục nện, “Giả vờ đáng yêu này!”
“Tôi giả vờ đáng yêu cái gì!” Lão Lục bị đập có chút mơ hồ, Lưu Kim Bằng vẫn đập vai hắn, hắn vừa chạy vừa ôm đầu, “Tôi nói với cậu!”
“Ông đây nói là trả tiền! Trả tiền! Tiền tiền tiền tiền tiền tiền tiền!” Lưu Kim Bằng gào.
“Tôi không nói là không trả!” Lão Lục ôm đầu trực tiếp ngồi xuống, “Cậu đánh đi đánh đi, đánh chết rồi tôi cũng không cần trả nữa!”
“Mày nghĩ hay lắm nhỉ!” Đinh Tễ đập vào đầu hắn một cái, “Sau này mỗi ngày đều nhắc nhở mày một lần! Khi nào mày trả tiền rồi mới dừng!”
“Nghe thấy gì chưa!” Lưu Kim Bằng đạp một cái vào mông hắn.
“Mày mang tiền đi đâu rồi?” Đinh Tễ ngồi xổm xuống, nhìn Lão Lục, “Mày cũng không bài bạc, cũng chỉ hút thuốc năm đồng, vậy tiền đâu?”
“Không liên quan tới cậu.” Lão Lục buồn bực nói.
“Tao không có dưa (2)!” Đinh Tễ nhảy dựng lên đá vào mông hắn, “Mày hãm hại tao mất hai vạn tám, con mẹ nó mày còn nói tao không có dưa!”
“Tễ,” Lưu Kim Bằng nói, “Xem weibo ít thôi.”
Đinh Tễ nhìn cậu ta.
“Nó nói là không liên quan gì tới mày.” Lưu Kim Bằng nói rõ ràng từng chữ.
“Vậy sao?” Đinh Tễ dừng lại.
“Đúng vậy!” Lão Lục gào.
“Tao cần gì biết mày đúng hay không,” Đinh Tễ nói, “Hôm nay mày không nói cho tao tiền đi đâu, tao sẽ đánh mày thành bí đỏ!”
“Bạn gái tôi bị bệnh cần dùng gấp, tôi đưa cho cô ấy rồi,” Lão Lục ôm đầu, “Qua thời gian này sẽ trả lại cho cậu.”
“Mày lấy đâu ra bạn gái?” Đinh Tễ kinh ngạc, “Mày còn có bạn gái sao? Ông trời có mắt không vậy?”
“Tại sao lại không có!” Lão Lục lấy điện thoại ra, “Thật đấy…. cậu xem.”
Lưu Kim Bằng giật lấy điện thoại, nhìn chằm chằm rồi trả lại cho Lão Lục: “Yêu trên wechat?”
“Cô ấy ra viện rồi sẽ tới thăm tôi!” Lão Lục nói.
Lưu Kim Bằng ngẩng đầu nhìn Đinh Tễ: “Báo cảnh sát đi Tễ.”
“Mày bị ngu à!” Đinh Tễ lập tức phản ứng lại, chỉ vào Lão Lục, “Khi mẹ mày sinh ra mày đầu óc mày bị cóc gặm à!”
Khi Đinh Tễ và Lưu Kim Bằng áp giải Lão Lục ra khỏi đồn cảnh sát, cảm thấy thực sự không thể hình dung.
Vẻ mặt Lão Lục tái nhợt như vừa chịu tra tấn vô cùng tàn ác, Đinh Tễ lười đánh hắn thêm nữa.
“Chưa chắc đã lấy lại được số tiền này,” Lưu Kim Bằng chỉ Lão Lục, “Tốt nhất là mày bắt đầu bới tiền từ bây giờ đi, tao sẽ theo sát mày, mày không chạy được đâu.”
Điện thoại của Đinh Tễ vang lên một tiếng.
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn.
Là Lâm Vô Ngung.
– Thần đồng nhỏ, ngày mai rảnh không, tôi giới thiệu việc này cho cậu.
–??? Có ý gì.
– Nên bắt đầu trả nợ rồi.
~~~~~~~~~
(1): Sao Antares: Sao Antares, tên gốc tiếng Ả Rập là Ķalb al Άķrab nghĩa là “trái tim của bọ cạp”, là ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Thiên Hạt và là thiên thể sáng thứ 16 quan sát được từ Trái Đất. Sao này nằm cách chúng ta khoảng 520 năm ánh sáng và nằm trong dải Ngân Hà. Nó có bán kính lớn hơn Mặt trời chúng ta tới 883 lần. Tuy nhiên vì đây là một sao khổng lồ đỏ, nên nó không được đặc cho lắm, khối lượng của nó chỉ lớn hơn Mặt Trời chúng ta khoảng 15 lần. (Wikipedia)
Nguồn: Trên ảnh
(2): Nguyên gốc là 与你无瓜, có một từ ngữ mạng thịnh hành là 雨女无瓜 (yunuwugua)bắt nguồn từ bộ phim Tiểu Ma Nữ Ba Lạp Lạp phát âm gần giống với 与你无关(yuniwuguan – không liên quan gì tới mày cả). Bạn trẻ Đinh Tễ nghe nhầm thành 与你无瓜. 瓜 (gua) ở đây là dưa, 无瓜 (wugua) là không có dưa, câu này coi như một câu nói ngọng, không hoàn toàn có nghĩa giống như bên trên mình đã viết. Và câu sau nữa bạn trẻ Đinh Tễ có nói sẽ đánh Lão Lục thành 南瓜 (nangua) là quả bí đỏ, giống như một kiểu chơi chữ. Nên mình quyết định để thành đoạn bên trên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.