Lần nữa Cố Cửu Tư tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Nàng vừa uống miếng nước, tiếng Tử Hương náo loạn bên ngoài đã vọng vào.
Tử Hương vừa mếu máo vừa khóc chạy tới ôm chầm lấy Cửu Tư, nước mắt nước mũi cư nhiên dính khắp người nàng.
“Huhu, nha đầu, ta lo cho muội lắm có biết không. Lúc đưa người ra, đâu cũng là máu cả. Không biết thương mình à ngốc này!”
Cửu Tư ngơ ngác:
“Đưa ra? Tử Hương, ai là người đã cứu muội?”
Lá bùa của nàng chỉ có thể cứu một người. Đại loại nó sẽ dịch chuyển người được yểm đến vị trí an toàn khi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Tử Hương vừa mếu vừa kể, xem chừng chuyện đã doạ nàng ta một phen khiếp vía:
“Là Bắc Phong Chiến Thần đó! Nha đầu ngốc, đi vào đâu không đi, đi ra tận bìa rừng nên mới gặp phải thú dữ. Lúc đưa muội ra ai cũng hốt hoảng.”
Mị Xuyên bên cạnh chêm vào:
“Phải đó, lúc đưa Vương phi về em thực sự sợ hãi đến bủn rủn chân tay, may mà vết thương nông nhưng để lại sẹo là không tránh khỏi.”
Cô thở hắt ra một hơi:
“Lần sau để em đi cùng nữa. Sơ cứu em cũng biết một ít, Vương phi thật khiến em không an tâm chút nào”, cô bé mười bốn tuổi vừa nói vừa trách nàng.
Tử Hương quệt nước mắt, cà chớn thì thầm:
“Mà này, làm sao muội làm quen được với cục đá cộc cằn Bắc Phong thế? Khiếp! Nhìn mặt hắn tỷ đã chạy mất dép.”
Mà thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-ngao-vuong-phi-cua-chang-kho-vuong-gia/3747739/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.