🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lần nữa Cố Cửu Tư tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Nàng vừa uống miếng nước, tiếng Tử Hương náo loạn bên ngoài đã vọng vào.

Tử Hương vừa mếu máo vừa khóc chạy tới ôm chầm lấy Cửu Tư, nước mắt nước mũi cư nhiên dính khắp người nàng.

“Huhu, nha đầu, ta lo cho muội lắm có biết không. Lúc đưa người ra, đâu cũng là máu cả. Không biết thương mình à ngốc này!”

Cửu Tư ngơ ngác:

“Đưa ra? Tử Hương, ai là người đã cứu muội?”

Lá bùa của nàng chỉ có thể cứu một người. Đại loại nó sẽ dịch chuyển người được yểm đến vị trí an toàn khi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

Tử Hương vừa mếu vừa kể, xem chừng chuyện đã doạ nàng ta một phen khiếp vía:

“Là Bắc Phong Chiến Thần đó! Nha đầu ngốc, đi vào đâu không đi, đi ra tận bìa rừng nên mới gặp phải thú dữ. Lúc đưa muội ra ai cũng hốt hoảng.”

Mị Xuyên bên cạnh chêm vào:

“Phải đó, lúc đưa Vương phi về em thực sự sợ hãi đến bủn rủn chân tay, may mà vết thương nông nhưng để lại sẹo là không tránh khỏi.”

Cô thở hắt ra một hơi:

“Lần sau để em đi cùng nữa. Sơ cứu em cũng biết một ít, Vương phi thật khiến em không an tâm chút nào”, cô bé mười bốn tuổi vừa nói vừa trách nàng.

Tử Hương quệt nước mắt, cà chớn thì thầm:

“Mà này, làm sao muội làm quen được với cục đá cộc cằn Bắc Phong thế? Khiếp! Nhìn mặt hắn tỷ đã chạy mất dép.”

Mà thậm chí còn chẳng đến gần huống chi nhìn cận mặt. Lời đồn về hắn vang xa đến tận nước láng giềng không ai không biết, tàn bạo, lạnh lùng, số người gặp qua không quá mười người là sống sót.

Cửu Tư cũng chỉ biết lắc đầu. Đâu thể tính là giao hảo. Nàng còn không ngờ đến sự hiện diện của hắn.

“Lúc hắn bế muội nhẹ nhàng lắm kìa! Vương gia mà thấy cảnh đó đau lòng phải biết”, Tử Hương chợt nhớ ra điều gì: “Mà phải rồi, Vương gia đâu, tỷ chưa gặp Khang Vương bao giờ, lúc đến có chút tò mò.”

Yến Tư Thành? Nàng không biết. Tỉnh dậy đã không thấy hắn. Nhưng biết hắn an toàn là nàng yên tâm rồi.

Chợt tiếng cửa đẩy vào vang lên kẽo kẹt khiến cả ba cùng lúc quay sang. Một nhân vật không mời mà đến, bẽn lẽn ngó ngược xuôi như tân nương xuất giá.

Lưu Đổng Ngạc.

Thấy Cửu Tư, cô ta chạy lại khiến Tử Hương ghét bỏ nhìn bằng nửa con mắt.

“Tỷ tỷ! Muội theo lời bá phụ, bá mẫu đến đây thăm tỷ, tỷ đã khỏi bệnh chưa?”

Nhìn đôi tay ngọc ngà trắng nhẵn không tì vết đó đan vào tay mình một cách vô tư hồn nhiên, Cố Cửu Tư không khỏi cảm thấy có chút ghê tởm. Không bao lâu trước, đôi tay này đang âu yếm lấy Tốn Vương Yến Trác Vũ.

Tử Hương ghét bỏ ra mặt:

"Ngươi nhìn xem chỗ nào muội ấy lành bệnh?"

Thần sắc Cửu Tư xanh xao, đã là ba ngày nàng chưa ăn gì, hai má cũng vì thế hao gầy trông thấy.

Tử Hương đảo mắt nói thêm:



"Tư Tư, thị vệ Vương phủ phải chỉnh đốn, không thể để loại người nào cũng có thể tùy ý xông vào."

Đúng là chuyện này Cửu Tư phải cẩn trọng hơn. Thị vệ trong phủ từ xưa đã ít, sau khi bị đuổi đi lại càng teo tóp trông thấy. An ninh vì thế không được đảm bảo.

Lưu Đổng Ngạc trưng ra vẻ mặt ủy khuất, cãi trả:

"Hương tỷ, không phải tỷ cũng là người ngoài đó sao?"

Tử Hương trừng mắt:

"Ai là tỷ ngươi? Vô phúc lắm mới sáng ra đã phải gặp ngươi ở đây. Ta là phu nhân của Tú Huyên trang, thương gia triều đình, ngoại tổ phụ từng là Thái Hậu, Khang Vương phi lại là tỷ muội cắt máu ăn thề với ta, sao có thể ngang hàng với ngươi?"

Tỷ ta có gì nói đó, được phu quân chiều chuộng lại là đích nữ Nghiêm gia, sinh ra đã cao ngạo tôn quý hơn bình thường.

Đổng Ngạc bẽn lẽn quay ra nhìn Cửu Tư, Cửu Tư rút tay lại, đôi mắt thụy phụng lạnh tăm không có ý định chen vào phân xử phi vụ này.

"Thế muội tới Vương phủ còn chuyện nào khác?"

Nếu là đến vì bệnh tình của nàng thì kiểu gì cũng phải có thư của phụ mẫu. Đằng này không có, rõ ràng là nói dóc không biết ngượng.

Tiểu cô nương hoàn toàn không biết mình bị bại lộ từ đầu, vẫn cúi thấp mặt tỏ vẻ đáng thương:

"Muội lo cho tỷ. Với lại sắp tới kinh thành có chuyện cần muội, liền không kìm được tới đây ngay."

"Chuyện gì?"

"Tốn Vương tuyển tú, Kế Hậu có thư gửi muội tham gia."

Nghe tới đó Cửu Tư nhướng mày. Tốn Vương đã vội vàng đến mức đó.

So với hoàng đệ đã có đích nữ Cố gia làm thê, hắn còn thiếu một hậu phương nữa mới có thể thành đối trọng trong triều đình.

Nàng đoán chừng, người nhắm đến nàng có thể là vây cánh Kế Hậu. Giết nàng bất thành lại đành phải cầu cứu thế gia, mở tuyển tú.

Tử Hương phán xét trên dưới:

"Lòng vòng. Ngươi tuyển tú thì liên quan gì đến phủ Khang Vương?"

Đổng Ngạc dường như biết mình đấu khẩu không lại mới nhìn Cửu Tư bằng ánh mắt cầu cứu:

"Tỷ tỷ, muội tới kinh thành xa lạ chưa thể làm quen, chỉ đành nương nhờ tỷ. Muội có thể ở lại Vương phủ ít hôm không?"

Cửu Tư rút tay, mặt không biến sắc:

"Thứ nhất, muội là thứ dân, gặp ta phải xưng hai chữ Vương phi không phải tỷ tỷ. Thứ hai, Vương phủ chứ không phải khách trạm. Muội tự ý đến đây thì phải biết chịu trách nhiệm với bản thân mình."

Lời vừa dứt, Yến Tư Thành đột nhiên xuất hiện, chạy vào phòng nàng. Nhu cười trên môi tắt ngúm khi thấy có hai kẻ xa lạ xuất hiện trong phủ hắn.

Cả Tử Hương và Đổng Ngạc đều nhìn hắn không chớp. Đây là lần đầu cả hai diện kiến Khang Vương.

Nhan sắc đó quả thực không thể đùa! Tồn tại người sở hữu vẻ đẹp vô thực đó sao!?



Đổng Ngạc vì một lí do nào đó mà bất giác đỏ mặt. Điều đó lại vô tình rơi vào mắt Cửu Tư khiến nàng không kìm được khinh thường và khó chịu.

Yến Tư Thành nước mắt lưng tròng, tròn xoe con mắt nhìn vô tội:

"Nương tử, họ là ai thế? Sao lại vào đây?"

Cửu Tư đến chỗ hắn, xoa đầu hắn như đang nịnh một chú cún con. Tử Hương nhìn mà cũng không nhịn được bật cười thích thú.

"Tư Thành đừng sợ, là người quen của ta."

"Không phải người xấu?"

"Ừm, không phải người xấu."

Tử Hương hiểu ý rời đi, lúc đi qua Cửu Tư nói ghé tai nàng:

"Hời rồi nhé Tư Tư. Với lại giấy thơm của muội nhiều người hỏi lắm, ráng hai ba hôm nữa, trưng làm sản phẩm là có thể thu lãi hoàn vốn."

Tỷ ta vỗ nhẹ vào lưng nàng rồi rời đi, kéo theo cả Mị Xuyên.

Cửu Tư nhìn về phía Đổng Ngạc, cô ta vẫn nhìn Tư Thành mắt không chớp xem chừng là bởi nhan sắc hắn làm cho rung động.

"Vương gia không thích người lạ trong phủ, rất tiếc nhưng ta không thể cưu mang muội. Cửa ngõ kinh đô có khách trạm đứng tên Cố phủ, đến đó tự ắt có người giúp."

Dù sao cũng chưa thể trực tiếp trở mặt với cô ta.

Bị đuổi khéo, Đổng Ngạc cũng ngậm ngùi rời đi. Trong suốt quá trình, Tư Thành vẫn nhìn nàng ngoan ngoãn như một đứa trẻ đang đợi mẫu thân nhắc đến lượt mình.

"Vương gia, chàng đã đi đâu à?"

Hắn hí hửng đặt vào tay nàng một cái bọc nhỏ:

"Ta mua cho nương tử bánh đậu xanh. Phu tử nói ăn đồ ngọt vết thương sẽ không đau nữa, nàng thử xem."

Bánh đậu xanh vì giấu trong tay áo lúc này đã nát vụn, lúc vén giấy gói ra nhìn hắn ỉu xìu Cửu Tư lại thấy có chút buồn cười.

Nàng không ngại đổ ra tay ăn:

"Ngon lắm! Tư Thành thật khéo chọn!"

Thấy bột đậu xanh vương trên môi nàng, hắn cúi đầu hôn, lại hóm hỉnh liếm sạch như một chú mèo con tinh nghịch.

Cửu Tư bị hắn lợi dụng đờ người ra nhìn. Đôi mắt phượng của hắn cong lên, trong một khoảnh khắc, Tư Thành nai tơ bỗng hóa thành hồ ly tinh lưu manh lúc nào chẳng hay, quyến rũ nàng.

Cố Cửu Tư đỏ mặt che miệng. Hai má nóng lên như hâm hấp sốt.

Yêu nghiệt! Hắn đích thị là thứ yêu nghiệt!!!

Yến Tư Thành được đà lại hôn tiếp nàng, trêu đùa bờ môi nàng, lại cắn, lại nghịch, khiến môi nàng ướt át đỏ ửng mới chịu buông tha.

Khoảnh khắc mặt kề mặt, hắn nheo mắt cảm thấy thích thú vô cùng. Càng lúc hắn càng thấy vẻ mặt lúng túng này thú vị, càng muốn chọc nàng thêm.

"Nương tử thật dễ thương."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.