Khi Cố Cửu Tư tỉnh dậy đã là hai ngày sau. Nàng choàng tỉnh mà mồ hôi vã ra như tắm. Thấy Mị Xuyên nhìn nàng bàng hoàng, nàng biết mình đã được đưa về Vương phủ.
Vậy còn Tư Thành đâu? Nàng hớt hải chạy vụt ra ngoài, thấy hắn nhìn nàng nước mắt lưng tròng đáng thương như một chú cún, nàng lao tới ôm chầm lấy hắn.
Tư Thành ngỡ ngàng, trên mí mắt vẫn ngấn lệ, nhưng cảm xúc trong đáy mắt lại là của hắn.
Vì cái gì mà giày cũng chưa kịp đi đã lại lo cho hắn? Nàng ta không cần mạng nữa sao? Không biết tự lo cho mình.
Nàng ôm hắn thật chặt, kèm theo đó là sự run rẩy.
Để phục vụ cho việc diễn kịch chàng khờ trong phủ Khang Vương, hắn luôn giữ cho mình cơ thể mảnh khảnh hơn so với một người tập võ.
Vậy mà giờ nhìn Cố Cửu Tư, hắn mới thấy nàng nhỏ bé dường nào. So với hắn, nàng trông lại giống một cô nhóc mười tuổi hơn.
Hắn cất giọng ngô nghê, lại biết pha chút nghẹn ngào vào đó:
"Nương tử nàng tỉnh rồi? Nàng có đau không? Vết thương có còn chảy máu không?"
Cửu Tư im lặng một hồi.
Yến Tư Thành dấy lên nghi hoặc. Nàng ta phát giác ra điều gì sao? Đã thấy những gì khi hắn đàm thoại cùng hai người Thất Vũ?
Nào ngờ chỉ là nàng kìm nén cảm xúc dâng trào từ trong cuống họng:
"May quá Tư Thành. May quá! Chàng không vì ta mà liên lụy."
Kể từ sau biến cố gia tộc vì nàng bại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-ngao-vuong-phi-cua-chang-kho-vuong-gia/3747738/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.