Cơ bản của một lễ cập kê chính là nghi thức cài trâm lên tóc, đánh dấu tuổi thành gia lập thất, đủ trưởng thành. Trâm cài thường là mẫu thân cài cho con gái.
Di Văn là ngươi khéo léo, dù trâm của Cửu Tư và Đổng Ngạc không giống nhau về hình thức nhưng cùng một chất liệu, người ta vì thế mà cũng không có dị nghị về sự thiên vị.
Cài trâm xong thì phá cỗ. Cửu Tư nhìn dòng người huyên náo, nâng ly rượu tới chỗ phụ thân chúc mừng con gái ông đến tuổi gả chồng thì chán nản bỏ đi. Có mấy lời là thực lòng chung vui?
Thế gia là vậy, kẻ nịnh hót vô số kể. Khi Cố gia còn hiển hách thì lời ngon tiếng ngọt. Kiếp trước khi người ta chèn ép gia tộc nàng, đẩy Cổ gia đến bờ suy vong lại chẳng thấy mấy kẻ niềm nở hôm nay mở mồm lên tiếng.
Hiên viên Cố gia có một cái chòi nghỉ bát giác hai tầng, tầng thượng rất đẹp, thích hợp ngắm cảnh đẹp về đêm, vì thế Cửu Tư đã lên đó thưởng trăng.
Nàng của tuổi mười sáu thích sự huyên náo ở yến hội, còn giờ khi đã kham đủ phong ba, lại cảm thấy không gì quý giá hơn bình yên.
“Tiểu thư có tâm sự ạ?”, Mị Xuyên nhìn nàng lo lắng.
Cô bé này kém nàng hai tuổi, có gì cũng trưng ra hết trên gương mặt, rất thành thật lại ngoan ngoãn. Kiếp trước không biết lũ tay sai đó đã làm gì em. Để rồi Cửu Tư cũng không có cơ hội gặp lại người cùng nàng trưởng thành lần cuối.
Kiếp này, nàng không thể để Mị Xuyên có bất kì điều gì tủi thân. Khi nàng bị phu quân ruồng rẫy, cũng chỉ có Mị Xuyên tuyệt đối kính cẩn trung thành.
Cửu Tư vỗ vào hàng ghế cạnh mình:
“A Xuyên ngồi đi, em đừng đứng mãi thế.”
“Dạ.”
Cửu Tư ngả nửa người trên thành trạm. Ngẫm ra kiếp trước nàng bỏ lỡ thực nhiều điều thú vị.
Tuy là chòi nghỉ, nhưng tầng thượng cao, đủ để bao quát khung cảnh dưới kia.
Xa xa, nơi khuôn viên vắng người ở hậu viện, cô biểu muội mắt để sau đầu, cố tình vấp ngã sà vào lòng Tốn Vương.
Cục đá dưới chân to tướng thế kia, nhìn kiểu gì cũng thấy là cố tình ngã. Không phủ nhận Lưu Đổng Ngạc cũng có tư sắc, là kiểu tiểu muội đáng thương nhìn vào là muốn bảo bọc, có đôi mắt ướt hút hồn. Và nàng ta tận dụng lợi thế của mình rất tốt.
Vừa hay, sự mềm yếu mít ướt, yểu điệu đó lại rất được Yến Trác Vũ ưa chuộng. Nhìn đôi trai gái liếc mắt đưa tình, Cửu Tư không kìm được một nụ cười chế giễu.
Không phải chế giễu hai kẻ trăng hoa dưới kia, mà là chế giễu nàng. Tám năm... nàng đã làm gì với bản thân mình thế này.
Đi tin tưởng một tên khốn như Yến Trác Vũ, lại dốc lòng vì một con sói đội lốt cừu Đổng Ngạc.
Khi thu lại tầm mắt, nàng vô tình hướng về phía vị tướng quân đang đứng ngay cạnh chòi nghỉ. Hắn đang nhìn nàng. Trong một khoảnh khắc, hai ánh mắt đã giao nhau trong đêm trăng thanh gió mát.
Hắn mặc trường bào đen, đeo mặt nạ bên góc trái gương mặt, trên lông mày có vết sẹo dài chạy dọc chạm đến gò má. Sống mũi cao, thẳng và đẹp với đôi mắt phượng bén hơn lưỡi đao.
Nàng biết hắn, Bắc Phong Chiến Thần.
Chính là vị sứ giả hoàng tộc trong Vĩnh Sinh Các, vừa là một phương sĩ tài ba, vừa là vị Chiến Thần tướng quân nắm trong tay hơn hai mươi vạn binh mã của triều đình.
Rất ít khi người ta có dịp diện kiến hắn, Bắc Phong chỉ góp mặt trong các trận chiến lớn. Hắn nổi danh với tài thao lược xuất chúng hơn người và có tầm nhìn chiến lược sắc sảo.
Hắn còn nổi tiếng với sự lạnh lùng, sát đoán và tàn bạo. Có lời đồn rằng chỉ cần chạm mặt với hắn mà không hành lễ, to gan nhìn vào mắt hắn, lập tức thứ rơi xuống chính là cái đầu của mình.
Cố Cửu Tư vừa nhìn hắn trực diện...
Nàng nên cảm thấy hãnh diện không khi hắn chịu đến lễ cập kê của một kẻ không phải hoàng tộc như nàng?
Nhưng kẻ tàn bạo thì sao khốn nạn bằng thứ qua cầu rút ván. Nàng không có ý định thu lại tầm mắt của mình.
Kiếp trước kết cục của vị Chiến Thần gia này không được tốt. Trước khi Cố gia chịu cảnh diệt tộc, có lời đồn rằng hắn đã tử trận trên chiến trường, xác bọc trong vó ngựa, không được chôn cất tử tế.
Trừ đi bãi phân trâu, nếu Khang Vương không có cơ hội làm Thái Tử thì kể ra Bắc Phong cũng rất hợp cho vị trí ấy. Hắn đối xử với Cố gia không bạc lại thao lược tốt.
Bắc Phong ngã ngũ thì mới đến lượt Cố gia bị thanh trừng. Vậy chỉ cần kiếp này hắn sống tốt, gia tộc nàng cũng sẽ trừ đi được một mối hiểm họa.
Nhìn sức vóc Bắc Phong, áng chừng hắn cũng chỉ tầm tuổi Tốn Vương, tương lai còn xán lạn.
Trước khi Bắc Phong rời đi, nàng mới thầm thì:
“Cẩn thận kho lương.”
Nàng nói khẽ, nhưng nàng biết một phương sĩ, một kẻ qua thao trường như hắn ắt sẽ nghe được những lời này.
Kiếp trước, chỉ sau sinh thần nàng vài ngày, kho lương bị cháy, Bắc Phong bị quở trách nặng nề. Trời đông vốn khô lại lộng gió, kho lương bắt lửa nên cháy lan rất nhanh, thiệt hại người và tài sản vô số kể.
Cửu Tư nhắc hắn nhưng không mong hắn ghi ơn nàng. Chỉ cần hắn biết bản thân đang bị nhắm đến là được. Người như Bắc Phong ắt biết cách tự bảo vệ mình.
Lễ cập kê cũng chóng đến chóng tàn. Hôm sau, trời chưa hửng sáng phụ thân Cửu Tư đã phải vào cung để cho Hoàng Đế một câu trả lời về hôn ước của nàng với người trong hoàng tộc.
Còn mẫu thân nàng ở lại quán xuyến trên dưới phủ. Như đã được dự báo, chuyện gì rồi cũng sẽ xảy ra.
Đổng Ngạc ầm ĩ nói An ma ma đã đem váy vóc Cố phu nhân chuẩn bị cho cô ta đem bán lấy tiền.
Kiếp trước là Tống Di Văn đích thân lên tiếng vì chuyện ảnh hưởng trầm trọng đến danh dự nữ nhi bà. Còn kiếp này đến lượt tiểu bạch thỏ khóc oan.
An ma ma lắc đầu nguầy nguậy:
“Phu nhân, lão nô không có làm ra chuyện bất lương ấy. Túng thiếu đến đâu cũng không đến mức bán đứng lương tâm. Phu nhân thương tình lão nô không chốn dung thân, ban cho lão phận gia nô, lão làm sao dám bán đứng chủ tử?”
Đổ tội ăn cắp thì đúng là Đổng Ngạc thiển cận. An ma ma không người thân, sớm đã được Cố phủ nuôi chỗ ăn chỗ ở, bà cần tiền để làm gì.
Cố Cửu Tư đến đỡ An ma ma dậy:
“Nương, An ma ma nuôi con từ bé, con biết ma ma sẽ không làm ra loại chuyện này.”
Người phụ nữ tội nghiệp hoảng sợ đến mức chân tay run bần bật, một chiếc váy của thế gia không phải một, hai năm lương bổng là mua được. Làm sao bà gánh được món nợ ấy.
Lưu Đổng Ngạc tới níu tay áo Cửu Tư:
“Biểu tỷ, tỷ không tin muội sao?”
Tiểu bạch thỏ mắt ướt không đáng sợ, biết lợi dụng lòng người và biết cách thao túng mới là đáng sợ.
Cửu Tư cười nhạt:
“Công tư phân minh, không phải ta tin muội hay không. Muội có nhìn thấy An ma ma trộm đồ không mà đã vội vàng khẳng định?”
Đổng Ngạc lúng túng, bắt đầu phụng phịu:
“Muội không... Nhưng chỉ có An ma ma là động qua đồ của muội.”
An ma ma nắm tay Cửu Tư rất chặt như thể run sợ đến nước ngã quỵ:
“Ôi chao, tiểu thư nói vậy oan cho lão thân quá. Lão thân chỉ đến đưa đồ mà thôi, còn vì sao đột nhiên mất lão thân thực tình không biết.”
Cửu Tư gật đầu:
“Thế thì đó chỉ là phỏng đoán của muội.”
Tống Di Văn day trán, dường như việc chuẩn bị lễ cập kê vốn đã mệt mỏi, giờ còn thêm những chuyện không tên dồn lên bà:
“Thôi vậy, chỉ là cái váy sao lại cãi nhau, An ma ma lưu ý sau này trao tận tay cho chính chủ là được. Nên dừng ở...”
“Ô, sao mọi người tụ tập ở đây thế này!?”
Tiếng Tử Hương vang lên thu hút cái nhìn của tất cả mọi người. Trên tay cô là một chiếc váy màu đỏ trang trọng với những đường thêu tinh xảo.
Chiếc váy đó là lễ phục của Đổng Ngạc.
Thần sắc Đổng Ngạc đột nhiên trắng bệch, nàng ta giương mắt nhìn ú ớ không nên lời.
Tử Hương hớn hở đi vào:
“Ta còn đang hỏi quái lạ Cửu Tư đâu. Cố phu nhân, ta bắt gặp ngoài kia người ta đang định đem chiếc áo này đi vứt, Cố thúc hào phóng nhưng không đến mức phí phạm xa hoa, ta đem người đến hỏi cho ra nhẽ, để phu nhân xét xử xem thế nào.”
Dứt lời, tên gia nô được hai tì nữ thân cận của Tử Hương kéo vào, đày trước mắt Tống Di Văn. Hắn cúi gằm đầu không dám hé răng nửa lời.
Mọi chuyện diễn ra hệt như tính toán của Cửu Tư.
Hôm qua người ra người vào tấp nập, Đổng Ngạc không có cơ hội đem thủ tiêu bằng chứng. Sáng sớm rồi sẽ sai người đem vứt bằng đường cửa phụ.
Trùng hợp thay, Tử Hương này cửa chính không thích đi, chỉ thích đi chỗ chật hẹp mà ngày bé cô đã quen. Lợi dụng điều này, Cửu Tư đã nói Tử Hương sáng sớm đến Cố phủ chơi.
Chuyện đến đây coi như đã rõ, một cô nương mới mười sáu tuổi sao có thể đấu trí với người đã đi qua một kiếp, kham một đời như nàng. Kế hoạch có quá nhiều lỗ hổng. Tên gia nô ấy là người của Đổng Ngạc không ai không biết.
Cô ta quỳ thụp xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Di Văn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]