Lễ cập kê của Cửu Tư rồi cũng đến. Đích nữ của một thế gia lẫy lừng đương nhiên sinh thần phải được trang hoàng hào nhoáng hơn bất kì ai khác.
Khách khứa nườm nượp kẻ ra kẻ vào, quy mô không thua gì yến hội trong hoàng cung.
Các đại gia tộc không dám xem nhẹ, thay vì cử người đi cho có lệ thì với ngày lễ trọng đại của nữ nhi họ Cố, đích thân các gia chủ đều đến chúc mừng. Quà cáp vì thế cũng rất nhiều.
Trong khách mời tham dự hôm nay, Tốn Vương đương nhiên góp mặt, theo cùng hắn còn là Lưu Bồn, kẻ mà kiếp trước đã dẫn quân xông thẳng vào tiểu viện của nàng, khinh thường nàng ra mặt.
Thời còn đỉnh cao thì dẻo mép bợ đỡ, ngày sa cơ lỡ vận thì thay đổi chóng mặt. Cửu Tư thấy ghê tởm những kẻ như hắn.
Đã thiếu đi bảo vật quý giá còn thiếu đi tư cách làm người.
Kiếp trước hai kẻ này là kệch cỡm khuếch trương nhất. May cho cái sự kênh kiệu đó là nàng cũng hào nhoáng không kém, khiến cho sự kệch cỡm đó trở nên hợp thời, hợp hoàn cảnh.
Nhưng khi ấy lại có một chuyện thú vị xảy ra. Cô biểu muội Lưu Đổng Ngạc năm đó cũng góp mặt.
Gọi là biểu muội bởi Lưu gia là một nhánh nhỏ của nhà họ Cố. Nhánh này nhỏ đến mức còn không được ghi vào gia phả.
Sáu năm trước, phụ thân nàng ta lâm bệnh nặng rồi qua đời, thương tình cho cô gái nhỏ mới mười tuổi không có nơi nương tựa, Cố Viêm Chước mới nhận về Cố phủ nuôi dưỡng.
Đổng Ngạc kết thân với nàng, trở thành bằng hữu của Cửu Tư. Trước đó, đương nhiên Cửu Tư có hội nhóm riêng, trong đó nàng thân nhất là Nghiêm Tử Hương nhị tiểu thư của Nghiêm gia.
Tử Hương tính tình thẳng thắn bộc trực, có gì nói đó. Cô không thích Đổng Ngạc và sẵn sàng biểu lộ điều đó thẳng ra mặt.
Đóa phù dung hoa Cửu Tư kiếp trước lại là người mềm mỏng, đoan trang, chọn cách dĩ hòa vi quý, song không đến mức quá thân mặt với biểu muội này.
Đổng Ngạc cùng tuổi Cửu Tư, sinh thần không rõ, vì thế lễ cập kê được phụ thân nàng đề cử tổ chức chung.
Kiếp trước Cửu Tư hồn nhiên ăn mặc lộng lẫy, trang trọng trong bộ váy đỏ. Còn Đổng Ngạc không biết vứt não đi đâu chọn bộ váy trắng nhạt nhòa ngồi co rúm một góc trông như tiểu bạch thỏ đáng thương.
Vậy là người ta quay ra chỉ trích nàng, nói nàng không để tâm tới biểu muội, lại nói nàng kênh kiệu, giả tạo. Đương nhiên không nói thẳng mặt song vẫn truyền đến tai nàng.
Tâm lý của một thiếu nữ tuổi mười sáu sẽ thấy tổn thương và day dứt. Cũng vì day dứt mà về sau nàng xuẩn ngốc, ngu ngục chọn cách bù đắp cho cô tiểu bạch thỏ tâm cơ, bụng một bồ dao găm và dần tự đưa mình xa cách với Tử Hương hơn.
Lần đó, mẫu thân Cửu Tư giận dữ trách mắng An ma ma vì đã không đưa lễ phục bà dặn. Giờ ngẫm lại, có lẽ An ma ma cũng là vô tội bị cuốn vào trong vòng toan tính. Rõ ràng, cô ta đã được chuẩn bị chu đáo, cẩn trọng.
Đương nhiên vì đã trùng sinh, Cửu Tư sẽ không ngu ngốc để quá khứ lặp lại.
Đêm đến, hơn một trăm chiếc đèn lồng đủ màu sắc được thắp lên khiến cả Cổ phủ rực rỡ như ngọn hoa đăng khổng lồ. Mị Xuyên trang điểm cho Cửu Tư rất tốt, đôi tay nhỏ của nàng tì nữ thực khéo léo vô ngần.
Cửu Tư gật đầu hài lòng:
“Không hổ là Mị Xuyên.”
“Tiểu thư, thế này được chứ? Chỉ nhạt nhòa như vậy liệu có ổn không? Đây là một ngày lễ trọng đại.”
Cửu Tư mỉm cười:
“Một con thỏ đứng giữa một trăm con công, em thấy con nào sẽ nổi bật hơn?”
Mị Xuyên cười toe toét, hồn nhiên đáp:
“Tiểu bạch thỏ đương nhiên dễ thương rồi ạ!”
Phải đó, kiếp trước nàng cũng lòe loẹt như thế, thành thử r vô tình tạo cơ hội cho kẻ tâm cơ chuộc lợi. Một người ăn vận đơn giản sẽ trở thành điểm khác thường đặc biệt chú ý trong một yến hội trang trọng.
Khách khứa đến đã đủ cả chỉ còn chờ nhân vật chính. Cửu Tư nhã nhặn bước vào nơi thiên điện Cố phủ.
Tiếng người bàn tán xôn xao lập tức vang lên không dứt. Cửu Tư không chỉ cao quý mà sinh ra nàng cũng sở hữu tư sắc kiều diễm không kém cạnh các mỹ nhân kinh thành. Không phải tự dưng người ta gọi nàng là đóa phù dung của đế quốc.
Lần này, Cửu Tư dụng tâm đến muộn hơn một chút. Và quả như tính toán của nàng, Lưu Đổng Ngạc đầy bỡ ngỡ khi thấy nàng đi tới từ cửa lớn, vừa là thời gian không chuẩn, vừa là trang phục xa với dự tính ban đầu.
Kiếp trước, sự xuất hiện muộn màng của Đổng Ngạc khiến mọi người đều chú ý đến nàng ta. Kiếp này, xem như nàng vay mượn diệu kế này một chút.
Người ta xuýt xoa cho nhan sắc động lòng người của nàng mà không chú ý đến nàng tiểu bạch thỏ rúm ró bên kia.
Nàng không ăn mặc cầu kì, cũng chỉ là một bộ váy hồng thanh thoát nhẹ nhàng, nơi vạt áo có thêu đóa phù dung nhỏ bằng sợi cước màu đào.
Lụa đẹp vì người, minh châu có ném xuống bùn thì vẫn là bảo vật vô giá, ngọc đã trong thì không cần mài cũng quý.
Cùng một cách ăn vận trang điểm, một người tỏa sáng như ánh ban mai, như bầu trời thu trong vắt. Một người lại trở nên thô thiển thiếu tinh tế thay vì nhận được thiện cảm của mọi người.
“Đã là phù dung hoa, làm thế nào ta cũng thấy Cố tiểu thư thực đẹp.”
“Cố phu nhân chăm con khéo quá! Quá ra dáng đi!”
“Bao nhiêu điều đẹp đẽ, mỹ lệ nhất xem chừng đã đổ hết vào nữ nhi Cố phủ rồi.”
“Và nhìn cô ta kìa... ngày trọng đại lại mặc như nhà có tang.”
“Thô thiển!”
“Ai đó lên kéo cô ta xuống đi. Đến lễ nghi cũng không học đoàng hoàng thì đã vội cập kê cái gì? Chưa lớn đâu.”
“Làm cứ như thế giới thiếu nợ cô ta.”
Nhìn Đổng Ngạc lúng túng, nàng rất hài lòng. Mười sáu tuổi đầu đã bày trò toan tính mà cũng không biết chừa đường lui cho mình, còn liên lụy đến người vô tội, có bị chỉ trích ngược nàng cũng không mảy may thương cảm.
Nghĩ đến kiếp trước cô ả thờ ơ trước cảnh Cố gia suy vong, còn gian díu thông dâm với phu quân của con gái ân nhân, Cửu Tư chỉ thấy con người này còn nhiều cái độc địa hơn cả thế.
“Tốn Vương Yến Trác Vũ tới!”, tiếng Lưu Bồn rành mạch vang lên cắt đứt bầu không khí huyên náo. Người người đứng dậy để hành lễ với đại hoàng tử của đế quốc.
Đương nhiên nàng cũng phải hành lễ. Cửu Tư cúi gập người. Nàng biết sau đó hắn sẽ làm gì. Điều này cũng để lại không ít rắc rối cho nàng về sau.
Yến Trác Vũ tới đỡ tay nàng, nam nữ thụ thụ bất thân, hành động ân cần thân mật trong hoàn cảnh nàng có toàn quyền quyết định hôn ước thật khiến người ta được phen dị nghị dòm ngó một phen.
Hắn không chỉ đỡ nàng mà còn nắm lấy nhành tóc mai và hôn lên đó với vẻ phong lưu tình tứ. Cửu Tư của tuổi mười sáu sẽ rung động. Nhưng Cửu Tư của hiện tại thì không.
Ngay khoảnh khắc hắn nâng nhành tóc, Cửu Tư đã lùi ra sau hai bước:
“Vương gia, thỉnh tự trọng.”
Nàng cụp mắt xuống mũi giày với vẻ bẽn lẽn và hơi khó chịu. Sự khó chịu này nàng không cố tình phô ra.
Chỉ là nhớ đến vẻ đê hèn của hắn, nụ cười đểu thương hại với nàng trước lúc lâm chung, nàng chỉ hận không thể lao đến vả cho hắn mấy cái bạt tai cho đã đời cơn tức.
Người ngoài nhìn vào sẽ lập tức cảm giác Tốn Vương như tra nam gạ gẫm gái nhà lành, vì thế có kẻ không kìm được tiếng cười bụp miệng đầy chế giễu.
Một mũi tên trúng hai đích, chính việc ăn mặc tối giản lại càng khiến Yến Trác Vũ trở nên kệch cỡm rõ rệt. Hắn ăn diện như thể đây là “lễ mừng thọ” hắn.
Ngẫm lại Cửu Tư cũng không hiểu nổi mình, kiếp trước nàng thích điều gì ở con công lòe loẹt này?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]