Sau khi từ trên núi về. Cẩm Tiêu càng lúc càng dính người. Nhưng thật ra là y đang sợ.
Vốn đã nhát rồi này càng thêm nhát gan hơn, ví dụ như nghe tiếng gió thôi cũng giật mình.
Đi tắm cũng phải rủ Giản Húc tắm cùng, đi tiểu đêm càng phải gọi hắn theo.
Giản Húc bất lực, trong bất lực là sự dung túng đầy kiên nhẫn.
Có đêm Cẩm Tiêu đau bụng, lại chẳng nỡ gọi tỉnh Giản Húc, lại không dám đi một mình nên cứ cố nhẫn nhịn, dù đau dù vội đến mấy cũng phải nhịn.
Nếu không phải Giản Húc tai thính ngủ nông nghe được tiếng sụt sịt từ cậu, có lẽ cậu có thể thức trắng đêm và nhịn đến sáng.
Cũng do vậy mà Giản Húc vừa tức vừa bất lực, hắn nhéo hai vên má mềm trắng trẻo của Cẩm Tiêu mà rằng, sau này có bị đau bụng hay mắc tiểu không dám đi một mình thì phải gọi hắn, đừng có nhịn làm gì.
Cẩm Tiêu chỉ bĩu môi lúng búng nói em biết rồi.
Thôn Sơn Giang không đông dân, số lượng trẻ đi học rất ít.
Và có một điều Cẩm Tiêu thấy xót cho ba đứa trẻ thường hay đến trường dưới núi để đi học. Dù ngày mưa gió bão, dù nắng nóng chói chang đến mấy, ba bạn nhỏ vẫn siêng năng đến trường.
Có một lần Cẩm Tiêu bắt gặp một bạn nhỏ trong ba đứa hay đến trường học bị sốt, dù nhóc ta lơ mơ đau đầu thế nào cũng cố chấp phải đến được lớp. Một là vì cha mẹ không cho nghỉ vì nghĩ chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nam/3556321/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.