Còn 2 ngày nữa là đến trung thu rồi.
Nhà trường gửi tặng bánh trung thu cho mỗi giáo viên.
Cẩm Tiêu cầm hộp bánh trung thu trên tay trở về nhà.
"Cái gì trong tay anh đấy?"
Trước cửa nhà, có một cậu bé trai mập mạp chống nạnh hất cằm chỉ chiếc hộp trong tay Cẩm Tiêu.
Cẩm Tiêu nhíu mày, "Không có gì cả." Mặt không đổi sắc nói dối.
Cẩm Manh - con út nhà họ Cẩm, hừ một tiếng thật to, xông lên giật lấy hộp bánh trong tay Cẩm Tiêu, nhanh nhẹn mở nó ra.
"Hoá ra là bánh trung thu." Mắt nó sáng lên, rồi ngẩng đầu nói bằng giọng phách lối:"Thế mà anh dám giấu là không có gì à? Đồ dối trá, có bánh ngon liền muốn giấu, em sẽ mách mẹ."
Mặt Cẩm Tiêu trầm xuống, há miệng muốn nói nhưng đã không kịp nữa.
"Mẹ! Mẹ ơi! Cẩm Tiêu có bánh trung thu nhưng không muốn cho con!"
Nó há mỏ kêu to.
"Cái gì? Cẩm Tiêu! Mày làm anh mà thế hả? Có mỗi cái bánh cũng không chịu chia cho em, mày có còn là người trong cái nhà này nữa không?"
Người chưa thấy, tiếng nói to chua ngoa đã phát ra trước.
Cẩm Tiêu lạnh mặt nghe, đôi môi trắng bệch hơi nhếch lên, cậu không thèm phản ứng nữa đi thẳng vào trong phòng mình.
"Cái đồ ăn hại, mẹ mày đang nói mà dám trốn đi à? Thằng vô dụng, chẳng bằng chị gái nó."
"Xem chị mày đi, là con gái nhưng kiếm tiền giỏi còn hơn mày."
Mẹ Cẩm mỉa mai Cẩm Tiêu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nam/3556292/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.