Vậy nên về sau, số lần Cẩm Kiều và Giản Húc hẹn gặp nhau cũng nhiều lên. Từ đó tình cảm cũng tăng, không còn nửa gần nửa xa như trước.
Buổi sáng sớm Giản Húc lên rừng kiếm củi, đến 9 giờ sáng thì mang một giỏ trái cây tối hôm trước Cẩm Kiều quên mang về đem đến nhà cô.
Lúc này, người nhà họ Cẩm chỉ có một người đang ở.
Cẩm Tiêu khoác áo lông cũ kỹ, sắc mặt hơi đỏ, ho vài tiếng nhận lấy giỏ trái cây.
"Bị ốm à?" Giản Húc khách sáo hỏi thăm.
Cẩm Tiêu đáp ừm một tiếng thật khẽ, rồi lại ho khu khụ vài tiếng.
Giản Húc nhíu mày, nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng của Cẩm Tiêu bỗng thấy hơi lo, "Đã uống thuốc chưa?"
Cẩm Tiêu mím môi im lặng không biết phải đáp làm sao, cậu do dự một hồi vẫn là ngập ngừng gật đầu.
"Chưa uống phải không?" Giản Húc nhìn một cái là biết cậu nói dối.
Cẩm Tiêu ngạc nhiên tròn xoe đôi mắt, trên mặt như viết: sao anh biết?
Giản Húc nhún vai, "Trẻ ngoan không nên lừa người nha."
Cẩm Tiêu không nhịn được bĩu môi nghiêng đầu một bên không thèm nhìn mặt Giản Húc.
Ai còn là trẻ con chứ? Cậu đã 19 tuổi rồi.
Hành động tự nhiên này từ Cẩm Tiêu dường như rất thân thuộc. Giản Húc nhíu mày nghĩ, bấy lâu nay hình như hắn với Cẩm Tiêu không qua lại nhiều với nhau lắm thì phải? Vậy hành động thân thuộc không xa cách với người lạ này là sao nhỉ?
Tựa như Cẩm Tiêu rất quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nam/3556291/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.