Edit: Frenalis
Một ngày sau Cơ Việt rời khỏi Kiến Khang, Vương Trấn đã đến bái phỏng Cơ Tự.
Khi Vương Trấn đến, Cơ Tự đang ngồi dưới tàng cây bên bụi hoa. Nàng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy u tĩnh, thân hình mảnh mai đến cực điểm. Tuy nhiên, gương mặt nàng so với lần gặp trước còn thêm vài phần mỹ lệ.
Nghe tiếng bước chân, Cơ Tự đang nhìn cánh hoa rơi quay đầu lại. Đôi mắt nàng long lanh, Vương Trấn ngẩn ngơ một lúc rồi cúi đầu hành lễ, tao nhã nói: "Lệnh huynh ngày xưa có ơn với ta, nay hắn không ở Kiến Khang, Vương mỗ thật lo lắng cho tiểu cô." Hắn lại nói thêm: "Tiểu cô nếu có bất tiện gì, nhất định phải nói cho tại hạ biết."
Cơ Tự mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đa tạ Vương gia lang quân."
Lúc này, người hầu đã mang đến mấy khay điểm tâm cho Vương Trấn.
Vương Trấn thong thả ung dung ngồi xuống, như ở nhà mình, tự nhiên rót rượu uống. Hắn nói: "Lệnh huynh với cả nhà ta là có ơn cứu mạng. Phụ thân ta nhắc đến chuyện này nhiều lần, trong lòng rất cảm kích."
Nói rồi, hắn nhìn về phía Cơ Tự, lấy ra một vò rượu từ hộp lễ vật, nói: "Đây là do phụ thân ta tự tay ủ, hy vọng tiểu cô sẽ thích."
Cứ như vậy, Vương Trấn trò chuyện với Cơ Tự suốt non nửa canh giờ mới cáo từ. Sau khi tiễn hắn đi, Cơ Tự quay sang Tần Tiểu Thảo, buồn bực nói: "Ngươi có thấy Vương Trấn kỳ quặc không?"
Tần Tiểu Thảo lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/3507696/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.