Edit: Frenalis
Dưới màn đêm tĩnh mịch, tuấn mã phi nhanh, hối hả tiến bước. Phía trước dần hiện ra một trướng ảnh ngược, ánh trăng lấp lánh phản ánh trên nước sông lăn tăn.
Cơ Tự vừa định phản ứng giãy giụa thoát khỏi, thì Thôi Huyền đã nhẹ nhàng khựng ngựa lại bằng một tiếng hư khe khẽ, sau đó xoay người xuống ngựa.
Nhảy xuống từ sau lưng ngựa, Thôi Huyền quay đầu lại. Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta không khỏi nín thở.
Cũng thật kỳ quái, Thôi Huyền rõ ràng là đang cười, nhưng Cơ Tự lại cảm thấy nụ cười của hắn lạnh lẽo đến gai người. Nàng mím môi, vươn tay vịn hắn xuống ngựa.
Cơ Tự vừa xuống ngựa, Thôi Huyền đã quay đầu đi, bước chân dài hướng về bờ sông.
Cơ Tự mang giọng trách móc nhẹ nhàng: "Thôi gia lang quân, không nên như vậy..."
Chưa kịp để nàng dứt lời, Thôi Huyền đã khẽ khàng lên tiếng: "Ngươi có nghe thấy không? Mùi hoa thoang thoảng theo gió từ khắp núi đồi tràn đến."
Cơ Tự ngẩn người, nghiêng đầu lắng nghe. Đúng vậy, theo gió thoảng đến đúng là từng đợt hương hoa. Đào hoa tuy rằng đã tàn, nhưng hương thơm nồng nàn của quả cam thụ cùng khổ luyện thụ hoa đang nở rộ, hai loại cây này mọc khá nhiều ở ven sông, khiến cho gió thoảng qua cũng đều mang theo hương thơm làm say đắm lòng người.
Thôi Huyền chậm rãi bước tiếp về phía bờ sông.
Vừa đi, hắn vừa lưu luyến nói: "Gió ấm, nước mềm, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/3507693/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.