Lại nói bên này, sau khi nhóm Tạ Lang ngồi thuyền khácrời đi, ánh nắng sớm mai dần ló dạng phía Đông. Chàng đặt chiếc đàn ngọc trên gối, tay dạo cung đàn, tiếng nhạc thanh nhã bay vút lên tầngkhông. Gần như tiếng đàn của Tạ Lang vừa vang lên, hai vị ẩn sĩ bên cạnh cũng đồng thời gõ trống và thổi huyên hợp tấu.
Nếu Cơ Tự có mặt ở đây, nhất định có thể nhận ra ba người đang hợp tấu chính là bản Xích Bích Ca.
Khi ấy bầu trời hửng sáng, cò trắng lượn đầy mặt sông, ba trăm ngườitrên thuyền đều im lặng lắng nghe tiếng đàn của chàng. Hồi lâu sau, TạLang khoát tay, tao nhã đẩy đàn ngọc ra, cười sang sảng nói: “Khúc nhạcnày thế nào?”
Nhóm ẩn sĩ vỗ tay khen ngợi: “Rất hay, tang thương hùng tráng, thật cóthể nói là tuyệt thế. Hôm ấy lần đầu nghe khúc đàn này bọn ta còn tưởngkhúc đàn cổ nào đó, không ngờ tiểu cô kia tấu lại là khúc đàn của TửDiễm.”
”Khúc tiểu cô Cơ thị tấu tựa như ánh trăng tối qua, tuy thanh nhã thậtđấy, nhưng lại đau thương cùng cực, tựa thể hồn ma oán thán. Mà khúcnhạc Tử Diễm tấu giống như buổi bình minh hôm nay, nắng sớm trong suốt,soi vạn dặm giang sơn làm toát lên nét bi hùng. Đúng là cách tấu nhạckhác nhau sẽ mang đến hiệu ứng khác nhau.”
Hóa ra trí nhớ của Cơ Tự về kiếp trước quá mơ hồ, khúc Xích Bích Ca mànàng tấu tối qua thật ra không phải nguyên bản của Tạ Lang sáng tác.Khúc đàn trong trí nhớ của Cơ Tự là khúc nhạc đã được cải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/2431288/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.