Hàng Châu, Hoa Sơn Dịch Quán
Đàm Uyển Phượng đang ngâm mình trong bồn tắm, giống như muốn đem dấu vết của mấy ngày vừa qua xóa hết, hơi nóng của nước làm cho da nàng nhẵn nhịn như ngọc
Thời gian vừa qua như một giấc mơ, lúc đầu bị Lăng Phong bắt đi, nàng đã chìm vào tuyệt vọng, hắn giống như một ác ma, chỉ biết phát tiết, tra tấn nàng. Sau đó, nàng lại lâm vào " thảm kịch", điều duy nhất làm nàng vui mừng chính là ngoại trừ tên tiểu ác ma đó ra, toàn bộ đều đã chết.
Chỉ còn tên tiểu ác ma đó là còn sống !
Khi nàng trở về dịch quán, các đồng môn sư muội đều vây quanh hỏi nàng đã đi đâu. Thậm chí Lục Thừa Thiên nhìn cử chỉ của nàng, loáng thoáng đã phát hiện ra cái gì rồi. Nhưng bọn họ cũng chỉ đoán này đoán nọ mà thôi. Nàng thân phận là Đại sư tỷ phái Hoa Sơn, cho nên ít nhất lời đồn cũng không lan rộng ra. Nàng lo lắng chính là tên tiểu ác ma kia, vạn nhất hắn đem chuyện của mình nói ra, nàng thật sự là sống không bằng chết. Nhiều lúc, nàng thật sự hi vọng Lăng Phong đem mình giết đi !
Vận mệnh nếu đã không thể nắm trong tay, thì chỉ có thể nghe theo ý trời. Đã nhiều lần, Đàm Uyển Phượng ngẩng đầu nhắm mắt lại, như mặc cho số phận, lại nhớ lại sự biến hóa lúc tên tiểu ác ma đó đứng nhìn trời tại Lăng Gia, tuy rằng hắn vẫn đáng sợ như bình thường, nhưng là nàng nhìn ra sự bất đồng trong ánh mắt của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-su-nuong/1541467/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.