“Vớ vẩn!” Triệu Nhiên tung chân đá đổ chiếc đôn cạnh giường, giằng khỏi tay ta đứng bật dậy, nắm lấy cổ áo nha hoàn, tát nàng một cái.
Nha hoàn bị đánh xong, không nói lời nào, ôm mặt chạy ra ngoài.
Tẩm cung của Triệu Nhiên nằm ở phía trong, từ bên ngoài xông vào cũng mất chút thời gian. Giờ đây quân phản loạn mới bắt đầu áp sát, tiếng khóc lóc ngoài kia như mạng nhện giăng kín, kèm theo tiếng gào thét, âm thanh của binh khí va chạm với vó ngựa, từng vòng từng vòng quấn lấy tẩm cung của nàng. Triệu Nhiên vốn không thích có người hầu cận kề bên, nên tất cả người hầu đều chờ lệnh ngoài sân, trong lúc nguy cấp này lại trở thành cơ hội dễ dàng để họ chạy thoát.
Bên ngoài vang lên tiếng vỡ của bình hoa, xen lẫn tiếng chửi rủa và tranh đoạt.
Lát sau, có binh lính xông vào sân. Sau vài tiếng quát tháo, cung điện của Triệu Nhiên bỗng yên lặng, không ai vào nội điện.
Ta giữ chặt Triệu Nhiên trên giường, mặc nàng giận dữ quát tháo bắt ta buông tay. Nước mắt ta rơi xuống mặt nàng, không nói được lời nào, chỉ biết lắc đầu.
Giây phút này, chỉ khi ở bên cạnh ta, Triệu Nhiên mới thực sự an toàn.
Bỗng có người vén rèm bước vào, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Triệu Nhiên nằm dưới ta, nhìn qua vai ta mà trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt hiện lên niềm vui.
Ta quay đầu lại, người vừa tới mặc giáp trụ, tay ôm một chiếc mũ phượng, gương mặt trắng trẻo tựa bạch ngọc.
“Tề Tuyên, ngươi đến cứu giá phải không?” Triệu Nhiên thôi không giãy giụa, trên mặt tràn đầy hy vọng.
Tề Tuyên không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ta rồi đưa tay ra: “Kiều Kiều, lại đây.”
Ta buông Triệu Nhiên ra, khi vừa đè nàng xuống giường, ta và nàng đã vật lộn đến mức rơi cả giày. Ta bước chân trần về phía Tề Tuyên vài bước, rồi đứng lại, có chút do dự quay đầu nhìn Triệu Nhiên: “Còn Triệu Nhiên thì sao?”
Tề Tuyên tùy tiện ném chiếc mũ phượng trong tay đi, bước đến bế ta lên, chỉ để lại một câu “Lăng Dực sẽ đến” rồi đưa ta ra khỏi tẩm cung của Triệu Nhiên.
Cuộc nổi loạn của Ung Vương giống như một vở hài kịch. Chỉ trong một đêm, phản loạn đã bị dẹp yên, Hoàng đế c.h.ế.t một cách vô ích, chẳng qua cũng chỉ là dọn đường cho kẻ khác.
Từ khi phản loạn bị dẹp, rồi biên cương cũng tạm ổn định, cho đến khi Di Vương lên ngôi, trong khoảng thời gian ấy, Tề Tuyên bận đến không còn thời gian nghỉ ngơi, ngay cả sinh thần của ta cũng không thể bận tâm. Hắn chỉ gửi tặng ta một món quà sinh thần và dành nửa ngày bên cạnh.
Ta nhìn bàn cờ trước mặt, ngẩn người, rồi buông viên cờ trắng trong tay, khẽ quét tay làm rối loạn bàn cờ: “Cả cuộc nổi loạn ở biên cương cũng nằm trong kế hoạch của các huynh sao? Sao mấy bộ tộc nhỏ đó lại chịu nghe theo các huynh chứ?”
Thấy ta chẳng còn hứng thú đánh cờ, Tề Tuyên bế ta khỏi ghế, hướng về phòng trong, cằm hắn khẽ chạm vào trán ta, cười nhẹ: “A Đồ La chỉ xúi giục đôi câu thôi.”
Ta bị Tề Tuyên ném lên giường, nhìn hắn bắt đầu cởi thắt lưng, ta mới chậm chạp nhận ra ý đồ của hắn, có chút căng thẳng, lùi lại: “Huynh… huynh định làm gì?”
“Phu nhân đã đến tuổi cập kê rồi, nàng nói xem ta định làm gì?” Tề Tuyên kéo màn xuống, đưa ta vào trong vòng tay, cúi người hôn nhẹ lên khóe môi ta, nụ cười chứa chan niềm vui: “Động phòng thôi.”
Bên cửa sổ có hai chú chim đậu xuống, “chíp chíp” đôi tiếng rồi tung cánh bay đi. Trong phòng xuân sắc nồng nàn, tiếng chuông bạc khẽ ngân.
Khương Đan đứng ở cửa phòng, tiếng khóc thút thít của nàng hòa lẫn trong âm thanh của chuông bạc vang vào tai. Nàng bê một bát sữa đông, mặt đỏ bừng, vội quay đầu rời khỏi viện, khẽ tặc lưỡi: “Quả là Tướng quân, đúng là… dũng mãnh thật.”
Ngoại truyện: Huyền Khanh (1)
Mùa đông ở kinh thành hiếm khi có tuyết, nhưng năm nay lại đổ một trận tuyết lớn. Những bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống các bậc thềm đã phủ dày tuyết, phát ra tiếng "sàn sạt".
Trong điện, than lửa bập bùng, khắp nơi ấm áp, khiến người ta dễ dàng thấy buồn ngủ. Nam nhân mặc thường phục dệt gấm đỏ thẫm, mái tóc đen rối nhẹ, chống cằm nhìn chăm chú vào bức họa trên án thư, ánh nến chập chờn, hắt lên gương mặt hắn, đẹp tựa một bức tranh.
Cửa điện đột nhiên mở ra, gió lạnh cuốn theo bông tuyết thổi vào điện, tan biến ngay lập tức. Lý công công quay lại đóng cửa, mặt mày hớn hở, chạy tới bên nam nhân: “Bệ hạ, có tin từ ngoài cung, sinh rồi, sinh rồi ạ!”
Nghe vậy, Huyền Khanh ngẩng đầu, tay đang mơn man gương mặt người trong tranh bỗng rút lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, giọng trầm hơn: “Thế nào?”
“Bẩm bệ hạ, là một tiểu công tử, ôi trời, cái dáng vẻ ấy!” Lý công công rạng rỡ, không ngừng xoa tay, vui mừng thuật lại: “Nghe người báo tin nói rằng tiểu công tử của phủ Tề Quốc Công khóc vang dội, tay chân đầy sức sống, nhìn thôi đã khiến người ta yêu thích rồi.”
"Không hỏi ngươi cái đó," Huyền Khanh rút tay về, quay sang nhìn Lý công công, nét mặt rõ vẻ bực bội, đôi mắt phượng chứa đầy sự khó chịu.
Lý công công giật mình, liền làm bộ tự tát hai cái vào má mình, rồi nở nụ cười: “Quốc công phu nhân cũng bình an, hai mẹ con đều khỏe mạnh!”
Huyền Khanh lẩm nhẩm “Mẹ con đều bình an” một lần, rồi sau một lúc lâu mới gật đầu, cẩn thận cuộn bức họa trên án lại, khóe môi thoáng nhếch lên một nụ cười: “Ban thưởng!”
Lý công công nhận lệnh, nhanh chóng đi đến phủ Quốc công để trao thưởng. Những phần thưởng này, bệ hạ đã chuẩn bị từ lâu, ngày lại thêm một ít, ngày lại thêm một ít. Nếu Tề Quốc công phu nhân còn chưa sinh, có lẽ quốc khố cũng sắp trống rồi.
Cung điện lại trở về sự tĩnh lặng, Huyền Khanh nâng cuộn tranh trong tay, bật cười khẽ hai tiếng, hàng mi dài rợp bóng, khóe miệng nở một nụ cười thoáng qua rồi từ từ tắt lịm. Vị Hoàng đế trẻ nhìn vào một điểm trong không gian, khẽ thì thầm một tiếng, “A Kiều.”
Dường như đã lâu lắm rồi hắn mới vui vẻ như vậy.
Người ta vẫn nói “Khổ tận cam lai,” cuộc đời hắn trong mắt kẻ khác hẳn là như thế.
Lúc nhỏ, hắn bị trục xuất khỏi cung, bị người ta mắng là “nghiệt chủng,” bị ném đến biên địa tự sinh tự diệt. Người của Hoàng hậu phái tới không ngừng gây rắc rối cho hắn, ném hắn vào hầm rắn, bôi ớt lên vết thương của hắn. Ngay giữa ban ngày, chúng còn xông vào viện của hắn, cầm d.a.o găm muốn lột đi khuôn mặt giống mẫu phi của hắn như đúc.
Đêm này qua đêm khác, hắn nhiều lần ngã xuống rồi lại tự mình đứng dậy, lần nữa bị đạp đổ. Tiếng gào thét trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ: hắn phải sống, phải đạp những kẻ này xuống dưới chân.
Sau này, vương thúc của hắn, vua của Tư Lan, đã tìm đủ mọi cách để tìm ra hắn, muốn đón hắn về Tư Lan, nhưng hắn từ chối. Vương thúc lại gửi A Đồ La đến chăm sóc hắn.
A Đồ La dạy hắn binh pháp của bậc Đế vương, dạy hắn võ nghệ, binh khí, nhưng chưa bao giờ ra tay giúp hắn đối phó với người của Hoàng hậu. A Đồ La nói rằng trên đời này chỉ có hắn mới có thể giúp được chính mình, chỉ có hắn mới có thể cứu bản thân mình. Mọi người xung quanh hắn đều đến vì giá trị của hắn.
Huyền Khanh hiểu rõ điều này, không cần A Đồ La phải nói ra, hắn đã sớm biết. Giống như những gì vương thúc cho hắn cũng chỉ vì hắn là con của mẫu phi, hắn phải rửa oan, phải báo thù cho mẫu phi.
Ngoại truyện: Huyền Khanh (2)
A Đồ La không bao giờ uống rượu, nhưng bắt đầu từ một ngày nọ, cứ vào mồng tám tháng giêng mỗi năm, A Đồ La đều uống say đến mức không còn biết gì. Mãi sau Huyền Khanh mới biết, người con gái mà A Đồ La yêu thương, Thánh nữ của Tư Lan - Vu Chí Vũ, đã c.h.ế.t cùng với phu quân của bà.
Hắn từng nghe nói về vị Thánh nữ này, bà là hảo tỷ muội của mẫu phi hắn khi còn ở Tư Lan. Cuối cùng, bà vì minh oan cho mẫu phi hắn mà bị Hoàng hậu hãm hại.
Sau đó, A Đồ La rời đi một thời gian, trước khi đi có nói sẽ mang về một muội muội cho hắn. Huyền Khanh đã từng thực sự mong đợi người muội muội này, nhưng rồi A Đồ La chỉ quay về với gương mặt bị cào rách. Nghe nói đó là do phu nhân của Tề Tướng quân gây ra.
Huyền Khanh âm thầm nhẫn nhịn ở biên địa hơn hai mươi năm mới trở lại kinh thành, khi ấy Tề Tướng quân đã qua đời và con trai ông ta - Tề Tuyên, trở thành Tề Tướng quân kế nhiệm.
Huyền Khanh thừa nhận rằng lý do hắn đồng ý với kế hoạch của A Đồ La, giả làm nữ nhi và sống trong phủ Tề Tuyên là vì lòng riêng của hắn: hắn muốn nhìn xem cô bé năm xưa suýt chút nữa trở thành muội muội của mình giờ ra sao.
Cả cuộc đời hắn cô độc bước trong bóng tối, chưa từng nhận được chút ánh sáng hay ngọt ngào nào. Khi tám tuổi, tại ngôi đền, hắn đã cầu nguyện một lần duy nhất trong đời, rằng: “Thưa Thần linh, xin Người hãy đến cứu lấy con.” Cho đến khi hai mươi ba tuổi, khi nhìn thấy A Kiều ở tướng phủ, hắn mới biết rằng lời cầu nguyện ấy thực sự đã được Thần linh nghe thấy.
Lương Vân Kiều là một người vô cùng trong sáng, hồn nhiên đến mức gần như tàn nhẫn đối với hắn.
Làm sao mà một đứa trẻ như nàng có thể được nuôi lớn trong sự yêu thương và ấm áp đến mức này? Huyền Khanh không biết.
Mang trong lòng ý định tàn nhẫn, hắn cố ý tiếp cận A Kiều, muốn phá vỡ sự ngây thơ trong sáng của nàng, muốn vạch trần bộ mặt xấu xa của cái thế đạo này cho nàng thấy. Nhưng đến giây phút thực sự phải làm điều đó, hắn lại bị giằng xé khôn nguôi. Cô bé ngây ngốc tin hắn là một cô gái, nói rằng hai người là bạn tốt và với thân hình nhỏ bé, nàng dũng cảm chắn trước hắn, nói rằng sẽ bảo vệ hắn.
Hắn thậm chí đã nghĩ, cứ làm “Khanh Khanh” của nàng mãi như vậy, cũng tốt.
Trước mọi sự khiêu khích của hắn, Tề Tuyên luôn bình thản đối mặt. Dáng vẻ tính toán, cẩn trọng của Tề Tuyên càng làm hắn trở nên giống như một trò cười. Có lẽ Huyền Khanh đã quá rõ ràng trong biểu hiện của mình, đến mức A Đồ La không ngại mà chế giễu hắn, hỏi rằng hắn lấy đâu ra tự tin nghĩ mình có thể vượt qua được Tề Tuyên.
Phải, hắn lấy đâu ra tự tin mà cho rằng bản thân có thể vượt qua được mười lăm năm ấy?
Sau đó, kế hoạch diễn ra suôn sẻ. Ung Vương phủ nhận được tin hắn hồi kinh, quả nhiên không nhịn được mà tấn công vào tướng phủ. Dưới sự xúi giục của Tư Lan, các bộ tộc biên cương gây loạn, chính là lúc cần binh lực, nên Tề Tuyên đã kháng chỉ. Ung Vương đã sống trong lo âu nhiều năm, sớm có dã tâm tạo phản, lại được lão Hầu gia xúi giục, quả nhiên chủ động xin dẫn quân dẹp loạn, rồi sau đó phản loạn thật.
Khi hắn tự tay xử lý kẻ thù, Tề Tuyên bế A Kiều bước ra khỏi cửa cung.
Các người thấy đấy, rõ ràng Tề Tuyên cũng có mối thù sâu đậm với những kẻ này. Chính những kẻ ấy đã bức tử mẫu phi của Huyền Khanh, họ cũng góp phần bức tử Tề lão Tướng quân. Vậy mà Tề Tuyên lại có thể, ngay trong khoảnh khắc đối mặt với kẻ thù, buông thanh kiếm xuống và quay lưng đi tìm A Kiều.
Huyền Khanh từ đầu đến cuối đều hiểu rõ, hắn không thể nào so sánh được với Tề Tuyên.
Vị Hoàng đế trẻ thu lại ánh nhìn, bất mãn mà “chậc” một tiếng.
Đợi tuyết ngừng rơi, nhất định hắn phải đến phủ Quốc công một chuyến. Không làm cha ruột thì chẳng lẽ không làm cha nuôi được sao?
Chết tiệt, cái trận tuyết này, đừng rơi nữa.
Ngoại truyện: A Đồ La (1)
Ngay từ cái nhìn đầu tiên từ xa, ta đã nhận ra đứa trẻ này chính là con gái của Thánh nữ và người đàn ông Diêu Quốc ấy.
Cô bé xinh xắn vô cùng, nhưng lại có quá nhiều nét giống tên phụ thân đáng ghét của nó. Ta tiến lại gần một chút, cô bé được Tề phu nhân bế trong lòng, cười đến tít mắt, đôi đồng tử đen như mực, mái tóc dày đen nhánh.
Ta đứng lại, đột nhiên thấy hối hận vì đã nghĩ cô bé hoàn toàn giống phụ thân nó.
Thánh nữ Tư Lan vốn được chọn ra từ những cô gái ưu tú nhất trong tộc Vu. Người trong tộc Vu dù có diện mạo chuẩn mực của Tư Lan với sống mũi cao và ánh mắt sâu, nhưng lại sở hữu đôi mắt xanh thẳm và mái tóc đen tuyền.
Phu nhân của Tề tướng quân hiển nhiên đã nhận ra ta, một người Tư Lan lén lút trong ngôi chùa, có lẽ vì nàng vốn thân thiết với Thánh nữ nên nhìn thấy người Tư Lan cũng có phần thân thiện hơn, bèn sai một nha hoàn dẫn ta tới.
Khi ta đến gần, cô bé con đã mệt nhoài và ngủ thiếp đi trong lòng Tề phu nhân. Ta nhìn cô bé không chớp mắt, rồi nói với Tề phu nhân: “Có thể để cô bé gọi ta một tiếng ‘phụ thân’ được không?”
Sắc mặt Tề phu nhân thay đổi, rõ ràng biểu cảm “Tên này có sở thích kỳ quặc gì vậy?” hiện rõ trên mặt. Nàng lùi lại một bước, rồi hét lớn với Tề Tướng quân đứng phía sau: “Tề Dự, đánh hắn đi!”
Ta trở về biên địa với đầy vết cào trên mặt, bị tiểu tử Nguyên Niệm Khanh châm chọc suốt một hồi. À, Nguyên Niệm Khanh chính là Huyền Khanh, hắn oán hận phụ thân của mình đến mức không chịu thừa nhận họ Huyền, nên tự lấy một cái tên của nước Tư Lan.
“Ngươi không hiểu đâu, yêu một người, nếu không thể có được nàng, làm cha nuôi của con nàng cũng là điều tốt!” Ta uống cạn ly rượu, nhìn trăng trên trời, bỗng thấy cay cay khóe mắt. Thánh nữ của ta, Tiểu Vũ của ta, ngay cả phút cuối cùng của nàng, ta cũng không thể gặp được.
Nguyên Niệm Khanh hừ lạnh, lại rót cho ta một ly rượu, không nói gì thêm. Ta cũng chẳng mong hắn hiểu. Hắn không biết gì về tình yêu, hắn sống đến giờ chỉ vì thù hận. Ta từng nói với hắn rằng chỉ có hắn mới có thể yêu thương bản thân, chỉ có hắn mới có thể trở nên mạnh mẽ. Ban đầu ta định dùng tình thương để cảm hóa hắn, nhưng cái miệng độc địa của hắn khiến ta từ bỏ ý định. Thôi, chỉ cần sống được là tốt rồi, dù là sống vì thù hận cũng được.
Mười mấy năm chớp mắt đã trôi qua, ta lại tới kinh thành, lần này với thân phận sứ thần. Trước đây Thánh nữ không thích ta để râu, giờ ta đã là một kẻ có hàm râu quai nón. Vương tử của Tư Lan vốn định hòa thân cùng Triệu Nhiên Công chúa, Diêu Quốc đã khiến hai viên ngọc quý của chúng ta nhuốm bụi trần, ít nhất cũng phải đòi lại một phần chứ?
Nhưng Vĩnh Tín Hầu lại bảo rằng không cần quá so đo như vậy, giờ đây Hoàng đế Diêu Quốc cũng sắp là Huyền Khanh, người mang huyết thống Tư Lan, việc gì phải bận tâm đến những điều nhỏ nhặt?
Ta thấy cũng có lý, thế là hắn tiến cử con gái của Hoa Thái phó cho ta. Ta hỏi tại sao lại là con gái của Hoa Thái phó, hắn bảo vì phu nhân hắn cứ suốt ngày khen ngợi Hoa Thái phó vừa phong lưu vừa chu đáo, khiến người khác phát bực. Ta xoa xoa tai, không thể tin nổi, lại hỏi lại lần nữa. Hắn mới giải thích rằng vì Hoa Thái phó là thầy của Đế vương, nên giành được sự ủng hộ từ Hoa phủ là vô cùng quan trọng; nếu không thể hoàn toàn thu phục, ít nhất cũng khiến họ e dè.
Ta đáp: “Thôi đi, đừng bịa chuyện nữa.”
Hoa Thái phó từng dạy Nguyên Niệm Khanh, khi đó Công chúa của nước chúng ta đang được sủng ái vô cùng và Nguyên Niệm Khanh là học trò đầu tiên của Hoa Thái phó. Ta nhớ hắn có thiên tư hơn người, thậm chí sau khi hắn bị đưa đến biên địa, Hoa Thái phó còn tìm cách chăm sóc thêm đôi chút, dù rằng những quan tâm ấy đều bị Hoàng hậu ngăn cản. Việc họ quen biết nhau cũng là điều dễ hiểu.
Điều bất ngờ hơn là tiểu thư lớn nhà họ Hoa cũng quen biết Nguyên Niệm Khanh.
Từ nhỏ, các tỷ muội trong nhà họ Hoa lớn lên tại nhà ngoại ở biên địa, Hoa Từ Kính đã âm thầm theo dõi Nguyên Niệm Khanh trong nhiều năm. Mãi đến khi bị đưa trở lại kinh thành, nàng cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại chàng trai ấy nữa.
Được thôi, dung mạo tuyệt mỹ quả là lợi thế trời cho.
Ngoại truyện: A Đồ La (2)
Ngày lên đường trở về Tư Lan, ta gặp lại con gái của Thánh nữ. Giờ đây, cô bé đã sắp đến tuổi cập kê, ngày càng trưởng thành, đoan trang, đẹp tựa đóa hoa. Trước đây, để chọn một cô dâu xinh đẹp cho Vương tử của chúng ta, ta đã quan sát gương mặt của tất cả các cô gái trong độ tuổi ở Diêu Quốc, nhưng lần này nhìn lại, vẫn là tiểu Kiều Kiều của chúng ta đẹp nhất, đúng là con gái của Thánh nữ.
Phải nói, dù sao thì việc gả cho Nguyên Niệm Khanh, cái tên không biết yêu kia, cũng chẳng hay ho gì; chi bằng gả cho biểu ca của hắn, sau này còn có thể áp hắn một bậc về vai vế, không phải tốt hơn sao? Đáng tiếc là Hoa Từ Kính lại không nghe lời ta.
Sau đó, khi phát hiện người trong xe ngựa là Hoa Từ Thụ, ta lại bắt đầu nghi ngờ liệu nàng có nghe ta không, vì có lẽ nàng thực sự muốn thay cho tỷ tỷ của mình.
Rồi ta nhận ra đôi khuyên tai mà Hoa Từ Thụ đeo là của Thánh nữ.
Hoa Từ Thụ nói đó là giao dịch giữa nàng và Tề Tuyên: Tề Tuyên giúp nàng che giấu, cải trang thay thế cô dâu, còn nàng phải đem đôi khuyên này đến trước mặt hoàng thất Tư Lan. Nếu mưu phản thất bại, nàng mong rằng Tư Lan có thể đón Kiều Kiều đi và bảo vệ nàng.
Ngươi thấy không, Tề Tuyên này phải chăng đã đi vào đường cùng? Sớm nói với ta một tiếng, gọi ta một tiếng “nhạc phụ,” thì ngay cả Tề Tuyên ta cũng có thể mang đi. Nhưng đứa trẻ này có lẽ không phải là con ruột của gia đình họ rồi? Sao Tề phu nhân lại chẳng nói gì về ta cho nó biết nhỉ?
Đi được một đoạn xa, ta quay ngựa trở về lại kinh thành. Ta đã trò chuyện với Tề Tuyên suốt một ngày, rất nhiều việc đã bàn xong, nhưng duy nhất điều hắn không đồng ý là gọi ta một tiếng “nhạc phụ.”
Quay về kinh cũng chẳng phải chuyện xấu. Ta phát hiện ra nhiều điều mà trước đó chưa hề biết, chẳng hạn như tên thư sinh mặt trắng của tiểu Hầu gia Vĩnh Tín lại thích Triệu Nhiên Công chúa và chẳng hạn như, tiểu tử Nguyên Niệm Khanh dường như cũng có tình cảm với Kiều Kiều.
Khi biết tin có thích khách đột nhập vào phủ Tướng quân trong lúc Nguyên Niệm Khanh ở bên A Kiều, ta cau mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi. Nguyên Niệm Khanh nhếch mép cười mỉa: “Nàng ở bên ta mới là an toàn nhất.”
Ừ, có lẽ là vậy thật, nhưng cũng đâu phải vì thế mà ngươi lấy đó làm lý do để ở bên con bé! Đã bàn từ trước là đợi vài ngày nữa, để Tề phu nhân đưa A Kiều đến chùa rồi mới thả tin tức cơ mà. Đừng tưởng ta không biết ngươi đang mượn cớ ám sát để gần gũi A Kiều.
Ta nhìn hắn, thấy hắn như phát điên lên, chỉ tay vào đống xác trong sân hỏi từng người xem có ai trong số thích khách còn sống đã tiến gần đến cửa phòng không, thật sự có chút khó hiểu. Hắn bảo rằng bọn chúng đã làm A Kiều sợ hãi, rồi ra lệnh cho hạ nhân đem đám thích khách đã xác nhận này đi cho chó ăn.
“Ngươi thích A Kiều sao?” Ta ngồi xổm bên hành lang, xoa cằm nhìn Nguyên Niệm Khanh gật đầu, rồi hỏi thêm: “Ngươi có chìa khóa không?”
Ta vốn tưởng sau khi Nguyên Niệm Khanh lên ngôi, Hoa Từ Kính sẽ được đưa vào cung làm phi, dù gì thì muội muội của nàng đã không màng tội khi quân, thay nàng xuất giá để nàng có cơ hội ở bên người trong lòng. Nhưng kết quả là Hoa Từ Thụ lại phải lòng Vương tử Tư Lan, còn Nguyên Niệm Khanh thì từ chối lời thỉnh cầu được vào cung của Hoa Từ Kính.
Nguyên Niệm Khanh nói, nếu không thể cho nàng điều nàng muốn, thì tốt hơn là đừng để nàng nuôi hy vọng. Được lắm, tên tiểu tử này, cũng hiểu chút chuyện rồi.
Tuyết lớn rơi ở kinh thành, ngay khi tuyết rơi cũng là lúc đứa con của A Kiều và Tề Tuyên ra đời. Khi ta đến thăm, lại gặp Nguyên Niệm Khanh cũng vi phục xuất hiện.
Ta vuốt chòm râu, nhìn tiểu tử này nay đã là Hoàng đế, phong thái quả nhiên xuất chúng, không hổ là mang dòng m.á.u của người Tư Lan: “Ngươi đến đây làm gì?”
Nguyên Niệm Khanh liếc ta, mặt không đổi sắc, bước thẳng vào phủ Quốc công: “Làm cha nuôi.”
Ra khỏi chỗ của A Kiều, ta lại gặp Lăng Dực đang đỡ Triệu Nhiên từ xe ngựa xuống, miệng gọi nàng từng tiếng “Tổ tông.”
Ta quyết định đứng trước cửa phủ Quốc công một lát, xem có thể gặp đủ những người quen biết không.
Bất chợt, tuyết lại rơi, ta đưa tay hứng lấy vài bông, thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Vũ à, cháu ngoại của nàng lớn lên sẽ giống A Kiều của chúng ta lắm đây.
Ngoại truyện: Tề Tuyên
Khi Tề Tuyên hạ triều trở về, A Kiều đang nằm phơi nắng trong sân. Cô nàng ngửa mặt nằm trên ghế quý phi, đôi mắt khép hờ, đôi môi mềm mại phớt hồng, những lọn tóc lưa thưa trên trán khẽ lay động theo làn gió. Khương Đan cầm chiếc quạt tròn, đứng bên cạnh che nắng cho nàng.
Đứng ở cửa sân nhìn một lúc, Tề Tuyên bước vào, đón lấy chiếc quạt trong tay Khương Đan và bảo nàng lui ra.
Hầu hết mọi thứ của A Kiều đều do Tề Tuyên tự tay lo liệu. Từ khi cưới A Kiều, hắn đã có thói quen, hễ gặp thứ gì thú vị, đẹp đẽ hay tinh xảo, dù có hữu dụng hay không, hắn đều muốn mua về cho nàng.
Nhưng chiếc quạt này, hắn chưa từng thấy qua.
Nhìn sắc đỏ phớt hồng của quạt, không cần đoán cũng biết ngay xuất xứ.
“Phu quân?” A Kiều mở mắt, thấy một mảng đỏ rực trước mặt, hơi ngẩn người rồi nhận ra, nàng chống tay ngồi dậy, khẽ đẩy chiếc quạt ra, nhận ra Tề Tuyên rồi liền dựa vào hắn.
Cô nàng mềm mại thơm ngát tựa vào lòng, Tề Tuyên khẽ “ừ” một tiếng, vỗ nhẹ lưng nàng rồi bế nàng lên khỏi ghế quý phi, theo thói quen hôn nhẹ lên trán nàng rồi mới bước đi.
Đi được vài bước, A Kiều mơ màng ngẩng đầu từ trong lòng Tề Tuyên, tựa vào vai hắn rồi mới từ từ mở mắt. Vẫn chưa tỉnh táo hẳn thì đã nghe một tiếng "rắc."
A Kiều vội vàng ngẩng đầu nhìn xuống đất, liền thấy chiếc quạt tròn có cán màu đỏ phớt, chính là chiếc quạt Nguyên Niệm Khanh mới tặng mấy hôm trước, giờ đây cán quạt đã bị giẫm gãy.
“Kiều Kiều, tối nay đưa Lân nhi đến chỗ mẫu thân nhé,” Tề Tuyên bế nàng vào phòng, đặt nàng ngồi bên mép giường, rồi không nhịn được mà lại đặt một nụ hôn lên môi nàng.
A Kiều ngồi thẳng dậy, vòng tay ôm lấy eo Tề Tuyên, đáp lại một nụ hôn rồi kiên quyết lắc đầu: “Lân nhi mới ngủ ở chỗ mẫu thân hôm qua rồi.”
Tề Nhược Lân năm nay năm tuổi, vì quá bám lấy mẫu thân mà thường bị phụ thân mình “gửi” đi chơi ở khắp nơi, từ chỗ mẫu thân hắn cho đến hoàng cung. Cách đây mấy ngày, sau khi uống rượu, Tề Tuyên suýt nữa đã gói cả Tề Nhược Lân gửi sang Tư Lan cho A Đồ La.
Bị từ chối, Tề Tuyên khẽ cười, rõ ràng được nụ hôn ấy làm cho vui vẻ, hắn cúi xuống, chạm nhẹ mũi vào A Kiều, khẽ nói: “Được, Kiều Kiều quyết là được.”
Thực ra, Tề Tuyên luôn cảm thấy thiếu an toàn.
A Kiều của hắn luôn ngây thơ, từ nhỏ đã lẽo đẽo theo sau hắn, không ồn ào cũng không gây náo động, lúc nào cũng im lặng. Có vẻ như nàng hứng thú với mọi thứ, nhưng có lẽ cũng chẳng có hứng thú nào cụ thể.
Ban đầu, Tề Tuyên thực ra không phải người dịu dàng. Thậm chí đến giờ hắn vẫn không hẳn là vậy; hắn chỉ dịu dàng, nhẫn nại và đầy yêu thương với một mình Lương Vân Kiều mà thôi.
Khi còn trẻ, hắn từng đưa A Kiều đến núi Vân Đài ở ngoại thành. Từ nhỏ Tề Tuyên đã luyện võ và rất kiên nhẫn, hắn nắm tay nàng, chân dài một bước đã đi xa. Đến khi nhận ra thì trán nàng đã lấm tấm mồ hôi, bước chân gấp gáp, hơi thở dồn dập, đôi môi nhợt nhạt, nhưng khi thấy hắn quay đầu nhìn, nàng ngẩng đầu mỉm cười rạng rỡ.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy trái tim mình nhói lên. Dưới ánh nắng gay gắt, Tề Tuyên cõng Lương Vân Kiều lên núi, lần đầu tiên hắn nhận ra rằng, có lẽ A Kiều đối với hắn không chỉ đơn thuần là một người muội muội.
Nhưng A Kiều dường như không hiểu chút gì về tình cảm, hoặc cũng có thể là hắn và mẫu thân đã bảo vệ nàng quá mức, trong mắt nàng, mọi người đều hiền hòa, còn hắn chỉ đơn thuần là người “ca ca” tốt nhất.
Sau này khi ra chiến trường, Tề Tuyên thường mơ thấy A Kiều. Thậm chí có lần hắn mơ thấy mình tử trận, còn A Kiều gả cho người khác, tay trong tay với một nam nhân xa lạ đến viếng mộ hắn. Sau khi tỉnh dậy, Tề Tuyên liền dẫn quân đột kích doanh trại địch trong đêm, c.h.é.m thủ cấp tướng địch ngay trong trướng của hắn. Khải hoàn trở về, việc đầu tiên hắn làm là cưới A Kiều, để nàng hoàn toàn mang danh nghĩa là chính thê của hắn.
Ban đầu khi hắn ngỏ ý muốn cưới A Kiều, Tề phu nhân không đồng ý. Con đường mà hắn phải đi quá nguy hiểm và bà không muốn hắn kéo cả A Kiều cùng vào chốn hiểm nguy ấy.
Tề phu nhân luôn nghĩ rằng hắn chỉ muốn báo thù cho phụ thân mình. Phụ thân hắn hy sinh trên sa trường không phải vì kẻ địch, mà vì Hoàng đế nghe lời sàm tấu, khiến lương thảo bị trì hoãn ba tháng.
Đêm tin dữ phụ thân qua đời truyền về, Tề Tuyên quỳ trong từ đường suốt một đêm. Giữa đêm, Lương Vân Kiều lén đến tìm hắn, cô bé chỉ mặc đồ ngủ, khoác tạm một chiếc áo ngoài, rõ ràng là lén trốn ra. Vừa gặp hắn, nàng liền ôm chầm lấy, an ủi hắn bằng những lời thật trẻ con: “Tề Tuyên ca ca đừng buồn nữa, thúc thúc đi tìm phụ mẫu của muội rồi. Phụ mẫu muội chắc chắn sẽ tiếp đãi thúc ấy chu đáo!”
Tề Tuyên chỉ biết rằng phụ mẫu của A Kiều cũng c.h.ế.t dưới tay hoàng thất, nhưng không rõ nguyên do thực sự. Trước bài vị của tổ tiên nhà họ Tề, hắn ôm nàng vào lòng, thầm thề rằng món nợ của A Kiều cũng sẽ do hắn và nàng cùng đòi lại.
Thực ra, khi biết Huyền Khanh cũng âm thầm có tình cảm với A Kiều, hắn vừa lo lắng vừa cảm thấy điều ấy hợp lý. Một cô gái tuyệt vời như A Kiều, ai lại có thể không yêu thích nàng? Huyền Khanh có dung mạo xuất chúng, mà A Kiều lại có lòng yêu thích mỹ nhân. Hắn thì ngoài mặt tỏ ra coi thường Huyền Khanh, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Hắn không thể mất A Kiều.
Vì thế, hắn không vạch trần thân phận thật sự của Huyền Khanh mà để mặc nàng xem Huyền Khanh như một người bạn tốt. Hắn biết rằng A Kiều luôn mong muốn có một người bạn và hy vọng càng lớn thì khi biết mình bị lừa dối, thất vọng càng sâu sắc.
Sau khi biết được chân tướng, A Kiều đã có một thời gian dài không muốn gặp ai ngoài hắn. Hắn vừa xót xa, nhưng cũng có một niềm vui kín đáo trong sâu thẳm.
“Phu quân, chàng đang nghĩ gì thế?”
A Kiều nhìn Tề Tuyên đang ngẩn ngơ, giơ tay chạm nhẹ vào má hắn, gọi hắn quay về thực tại.
Tề Tuyên ngồi xuống bên giường, đưa tay ôm A Kiều ngồi vào lòng mình, trên gương mặt điềm tĩnh hiện lên một nét cười nhẹ: “A Kiều, ta yêu nàng.”
Ngoại truyện: Khương Đan
Ta tên là Khương Đan, là người hầu của nhà họ Lương, từ nhỏ đã hầu hạ bên tiểu thư. Một ngày trước khi cả gia đình họ Lương bị diệt môn, mẫu thân ta đã đưa ta và tiểu thư đến nhà họ Tề, bà bảo từ nay tiểu thư là người thân thiết nhất của ta.
Khi ấy tiểu thư vẫn là một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện, nhưng ta đã hiểu rõ nhiều điều. Ví dụ như ta hiểu lời mẫu thân nói, có nghĩa là từ nay ta chỉ còn lại mỗi tiểu thư mà thôi.
Rời khỏi nơi quen thuộc, tiểu thư không tìm thấy phụ mẫu, nên cả ngày ôm lấy ta mà khóc, không để ta rời nàng nửa bước. Không biết là tên trời đánh nào đã nói với tiểu thư rằng lão gia và phu nhân không cần nàng nữa, khiến nàng khóc đến ngất đi, một lòng muốn chạy ra ngoài để tìm phụ mẫu mình.
Tề phu nhân là một người tốt, bà nhẹ nhàng ôm tiểu thư vào lòng mà dỗ dành, mua cho nàng biết bao nhiêu váy áo và trang sức đẹp, còn đuổi hết những kẻ bắt nạt nàng ra khỏi phủ.
“Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của các con!”
Khi Tề phu nhân nói câu đó, đôi mắt bà mỉm cười, ôm tiểu thư trong lòng và ngẩng lên nhìn ta, trông như Bồ Tát trong tranh.
Lão gia nhà ta và Tề Tướng quân từ nhỏ đã là bạn tốt lớn lên cùng nhau, sau này còn cùng ra chiến trường, là tình nghĩa vào sinh ra tử. Những điều này là do tiểu Béo ở phòng bếp kể cho ta.
Hôm đó trời đổ mưa, ta trở về viện để lấy ô, trên đường gặp tiểu Béo nên nói vài câu, rồi tiểu thư rơi xuống nước.
Khi ta quay lại, tiểu thư đã được cứu lên, là thiếu gia Tề Tuyên của tướng phủ. Tề Tuyên ôm tiểu thư đang bất tỉnh với vết thương trên trán, sải bước dài về phía Noãn Kiều Các, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mặt ta, chỉ nói một câu: “Ngươi tự đi nhận phạt đi.”
Tiểu Béo nói hôm đó ta khóc đến xé lòng, chắc vì sợ. Nhưng thật ra không phải thế, ta khóc là vì sau khi tỉnh lại, tiểu thư đã quên đi rất nhiều chuyện, thậm chí còn tưởng ta là người hầu của nhà họ Tề. Ta đau lòng cho tiểu thư.
Chuyện này đã qua lâu rồi, lâu đến mức giờ đây Tề Tuyên đã là Tướng quân, còn tiểu thư là phu nhân của Tướng quân, nhưng nghĩ lại ta vẫn thấy sợ hãi.
Nhưng Tướng quân thực sự đối xử với tiểu thư rất tốt, bất kể việc gì cũng chiều chuộng nàng, vì thế dù sợ hắn, ta vẫn thấy hắn là một người tốt.
Nỗi sợ Tề Tuyên đã âm ỉ từ lâu và lại bị khơi dậy cách đây không lâu khi ta cùng tiểu thư ra phố. Chỉ một chút sơ ý, tiểu thư đã bị người ta đụng trúng. Kẻ ấy vội vã đi qua, đụng phải tiểu thư mà chẳng nói một lời xin lỗi. Đầu gối của nàng bị va đến thâm tím. Ta vội đỡ tiểu thư dậy, nhìn thoáng qua bóng lưng người đó, chỉ thấy một dáng tóc hai búi xoắn.
Sau khi về phủ, ánh mắt Tướng quân lướt qua ta, ta tự động cúi đầu: “Nô tỳ tự đi nhận phạt!”
Khi chịu phạt, ta đã thầm mắng tổ tông mười tám đời của kẻ hai búi ấy, quyết tâm lần sau gặp lại nhất định sẽ dạy dỗ nàng ta một trận.
Nhưng điều ta không ngờ là cơ hội ấy lại đến rất nhanh.
Lần ấy khi gặp nàng ta ở viện của Khanh cô nương, trong đầu ta chỉ có một câu: Đúng là gai rơi vào lỗ kim, hợp nhau đến lạ.
Điều bất ngờ hơn là sau lần đó, chúng ta lại trở thành bạn. Nàng ta tuy miệng lưỡi sắc bén, nhưng tính cách lại rất trượng nghĩa, không cho phép ai nói xấu chủ tử của mình, giống hệt như ta vậy.
Kẻ hai búi ấy tên là Nguyên Nhất, ta bảo cái tên nghe cứ như của con trai, không dễ nghe bằng tên ta. Nàng ta nhếch mép cười, bảo ta thật là ngốc.
Sau này ta mới biết, thì ra kẻ này đúng thật là con trai và chủ tử của hắn cũng vậy.
Tâm trạng có chút tệ, ta ăn hai bát cơm. Tiểu thư hỏi ta tại sao không vui, ta nói mình đúng là ngốc nghếch.
Sau đó, chủ tử của Nguyên Nhất trở thành Hoàng đế, còn hắn trở thành cận vệ thân tín của Hoàng đế, hai chúng ta rất ít khi gặp lại nhau.
Khi tiểu thiếu gia đầy tháng, hắn cùng Hoàng đế đến uống rượu, uống đến say mèm, kéo tay ta bảo muốn cưới ta.
Ta không đồng ý, bảo mình muốn ở bên tiểu thư cả đời, huống chi giờ ta không còn là nha hoàn nữa mà đã là quản sự, tất cả nha hoàn trong phủ đều phải nghe lời ta.
Nguyên Nhất nói rằng thành thân rồi vẫn có thể tiếp tục làm việc, hơn nữa sau khi thành thân còn có thể nói với mọi người trong phủ rằng phu quân của mình là người bên cạnh Hoàng đế, như vậy chẳng phải rất có mặt mũi sao, dễ quản người dưới trướng hơn.
Ta hỏi ý kiến tiểu thư, nàng ôm tiểu thiếu gia, gật đầu với ta: “Ta thấy cũng có lý.”
Vậy là ta và Nguyên Nhất thành thân.
Nghe nói chủ tử của hắn không vui, Nguyên Nhất bảo đó là vì hắn đã thành công theo đuổi được thê tử, còn chủ tử của hắn thì thua rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]