Biên cương chiến sự nguy cấp, liên tiếp mất hai thành, Ung Vương dù dẫn toàn quân tốc hành đi đến biên cương cũng phải mất năm ngày. Thế mà trong kinh thành vẫn mở tiệc linh đình, đêm đêm say sưa ca hát.
Ta chợt hiểu lời của Tề Tuyên, có những người sinh ra để hưởng phúc như bậc Đế vương, nhưng chưa chắc đã đủ phẩm chất để làm Vua.
Triệu Nhiên nhìn ta cúi đầu im lặng, đương nhiên cho rằng ta đang sợ hãi, hiếm khi nàng lại vỗ nhẹ đầu ta: “Bổn Công chúa sẽ không để ngươi lại một mình ở đây đâu, cứ yên tâm.” Rồi nàng quay sang phía nha hoàn bên ngoài, giọng lạnh lùng: “Ngươi lui xuống đi, báo với phụ hoàng rằng bổn công chúa không đi nữa, cứ bảo là bệnh rồi.”
Nha hoàn nhận lệnh lui ra, trong tẩm cung lộng lẫy chỉ còn lại hai người chúng ta. Ta siết chặt góc chăn, ngẩng đầu nhìn Triệu Nhiên: “Công chúa, người đã từng gặp qua Di Vương điện hạ chưa?”
Triệu Nhiên không ngờ ta sẽ hỏi câu này, khẽ cau mày: “Chưa từng. Lương Vân Kiều, ngươi đừng nghĩ nước đến chân mới nhảy, Di Vương cũng không cứu được Tề Tuyên đâu. Có điều, bổn Công chúa nghĩ rằng Tề Tuyên chỉ là tạm thời bị giam vào ngục thôi, sớm muộn gì cũng sẽ được thả ra.”
Nếu chưa từng gặp Huyền Khanh, thì nàng hẳn không biết rằng hắn chính là Nguyên Niệm Khanh. Cảm xúc của ta vừa dịu đi một chút lại bị câu nói sau của nàng làm tim đập mạnh hơn.
“Được thả ra sao?” Ta kích động đến mức ho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-co-biet-gi-dau/3712934/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.