Ta an tâm, nhẹ nhàng giúp nàng đeo đôi hoa tai. Cùng nàng chuyện trò một lúc, ta hơi ngạc nhiên khi nhận ra hôm nay Hoa Từ Thụ không đến. Hoa Từ Kính thu lại nụ cười, vẻ mệt mỏi thoáng hiện trong ánh mắt khi nàng vỗ tay ta: “Từ Thụ bệnh rồi.”
Cho đến khi đoàn đưa dâu bắt đầu khởi hành, ta vẫn còn chìm trong chút bối rối từ nụ cười của Hoa Từ Kính dành cho mình. Bên cạnh, Triệu Nhiên gọi ta hai lần mà ta không nghe thấy.
Triệu Nhiên có phần sốt ruột, vỗ nhẹ vào cánh tay ta, rồi giơ tay chỉ về phía cổng thành: “Đó là Hoa Từ Thụ sao?”
Ta giật mình ngẩng đầu, nhìn theo hướng tay nàng chỉ.
Quả nhiên là Hoa Từ Thụ.
Thiếu nữ với búi tóc rối bời, y phục xộc xệch, thậm chí một bên giày cũng mất, gương mặt đẫm lệ, đang vừa chạy vừa khóc thảm thiết về phía này, từng tiếng nghẹn ngào chỉ có ba chữ "Đừng đi."
Ta thở dài, nhìn về phía đoàn xe vừa đi được một đoạn, thấy rèm cửa xe của Hoa Từ Kính bị vén lên. Bóng áo đỏ nơi cửa sổ nhỏ nhìn về phía Hoa Từ Thụ một hồi, rồi cuối cùng lại buông rèm xuống.
Triệu Nhiên nhíu mày, sai người đón Hoa Từ Thụ. Ta bước lên vài bước để đón nàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp thường ngày nay đã tan nát, đôi môi tái nhợt, khóc đến mức không thể phát ra âm thanh nào.
Ta đứng sững, đôi chân chợt như không trụ vững, may có người phía sau đỡ lấy, ta liền ngã vào vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-co-biet-gi-dau/3712926/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.