Ta đương nhiên ngồi xuống bên cạnh Nguyên Niệm Khanh, chống cằm ngắm nhìn cảnh sắc muôn màu muôn vẻ trước mắt, thực sự làm lòng người vui vẻ, thỏa mãn. Triệu Nhiên từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, mỗi bữa ăn của nàng có hàng chục món chỉ để nàng gắp vài đũa, khiến cho thân hình nàng đầy đặn, gương mặt tròn trịa như ánh trăng; Hoa Thái phó và phu nhân đều cao ráo, các tỷ muội nhà Hoa vì vậy mà cũng cao lớn, thậm chí còn cao hơn một số nam nhân. Nguyên Niệm Khanh thì không cần phải nói, sắc đẹp của nàng nồng nàn đến mức khiến người ta vừa thấy đã cảm thấy bị cuốn hút. Nhà họ Từ còn có một cô muội muội tên là Nặc Nặc, hôm nay không biết vì sao lại không tới, nghe nói tổ tiên nàng mang dòng m.á.u người Hồ, da hơi đen, nổi danh là “Hắc Trân Châu,” mang một vẻ đẹp hoang dại vô cùng đặc biệt.
Mỗi một đóa hoa trong khu vườn này đều mang một nét đẹp riêng biệt. Bình thường, ta có thể vui vẻ mà đứng dậy xoay vài vòng, chạm vào tay từng mỹ nhân một cách thích thú. Thế nhưng không hiểu sao hôm nay trong lòng lại có chút buồn bã mơ hồ.
“Lần này ra đi đến Tư Lan, không biết bao giờ mới có thể gặp lại Kiều Kiều đây.” Hoa Từ Kính ngồi giữa bọn ta, thấy ta không biết đang chìm đắm trong suy nghĩ gì, liền đưa tay qua nắm lấy ta. Đôi lông mày dài, nét cười vừa đủ, điểm tô lên gương mặt nàng vẻ thanh tú, dịu dàng. Nếu bảo ta nhờ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-co-biet-gi-dau/3712914/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.