Ta không kìm được nỗi sợ hãi phát ra từ sâu trong lòng.
Lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh, Tề Tuyên buông tay ta ra, vòng qua vai ta, thấy ánh mắt Hiên Hòa Quận chúa đang nhìn chằm chằm vào mặt ta thì khẽ kéo ta vào lòng. Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng lướt trên gương mặt, không hề chạm vào đáy mắt: “Hiên Hòa Quận chúa chê cười rồi, Kiều Kiều nhà ta nhút nhát trước người lạ.”
Ta dựa hoàn toàn vào lòng hắn, cảm nhận hơi thở bao quanh mình, sự căng thẳng cũng vơi đi ít nhiều. Ta mỉm cười nhẹ với Hiên Hòa Quận chúa: “Xin chào Hiên Hòa Quận chúa.”
Cuối cùng, ánh mắt của Hiên Hòa Quận chúa cũng rời khỏi mặt ta. Nàng ta nở một nụ cười nhàn nhạt, ta dù ngờ nghệch cũng nhận ra sự khinh thường và lạnh nhạt trong đó. “Ừm,” nàng đáp khẽ rồi xoay người bỏ đi.
Tề Tuyên khẽ vuốt lên đỉnh đầu ta, vẫn giữ dáng vẻ che chở ấy, đầu ngón tay lướt qua hàng mi khiến ta không thể mở mắt. Nụ cười của hắn dần thu lại, trở nên sắc bén. Nhưng ta chẳng thấy gì cả, chỉ cảm nhận bàn tay hắn khẽ lướt qua búi tóc của mình, giọng hắn trầm xuống: “Kiều Kiều búi tóc hơi lỏng rồi.”
Ta gật đầu, kéo tay hắn xuống khỏi mắt mình: “Tề Tuyên ca ca, ta đã tặng cây trâm của mình cho Khanh Khanh rồi.”
“Kiều Kiều rất thích Nguyên cô nương sao?” Tề Tuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt lướt qua cổ tay vừa bôi thuốc của ta, rồi nắm lấy đầu ngón tay, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-co-biet-gi-dau/3712913/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.