8.
Bố tôi và Du Bạch đứng ngay trước cửa phòng, nhìn hai đứa chúng tôi với vẻ mặt khác nhau.
Du Bạch nhướng mày, đôi mắt đầy ý cười.
Bố tôi thì…
Mặt vừa đen vừa đỏ.
Càng chết nữa là Tần Quy Lễ vẫn cứ tiếp tục giữ cái tư thế gây hiểu lầm ấy, không chịu nhúc nhích.
Cả người tôi bị cậu ta ôm trong lòng, hít thở thấy toàn mùi hương trên người cậu.
Trái tim đập rộn ràng như đang nhảy disco.
Nhác thấy mặt bố tôi càng lúc càng đen, tôi đỏ mặt khẽ đẩy Tần Quy Lễ ra, ý bảo cậu ta mau đứng dậy ngay.
Cậu ta lại đột nhiên kêu lên: “Đừng nhúc nhích!”
“Chân bị chuột rút rồi…”
Tôi từ từ liếc mắt xuống, quả nhiên cậu ta không nói dối, này cũng là lần đầu tiên tôi thấy có người bị chuột rút theo quy luật như vậy.
Thật sự chẳng khác nào có ai đó đang ra lệnh cho gân chân cậu ta bước đều vậy.
Tôi không dám cử động, bố tôi thì không nhìn nổi nữa, cứ vậy ra hiệu cho Du Bạch đi tới, một trái một phải cùng nâng Tần Quy Lễ tới ghế sô pha.
Khi này tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặt đã nóng muốn chết luôn rồi.
Có điều, ngay khi tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người đang đứng trước cửa, tủm tỉm cười hóng chuyện… là mẹ tôi.
Mẹ nhận ra tôi đã thấy bà thì cố tình nghiêm mặt, bước lại gần, thậm chí còn khoanh tay, tra hỏi xem có phải lúc nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-bat-luc-roi/2918279/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.