15.
Không biết Du Bạch đã chạy đâu mất rồi.
Tam Thất thì đứng một mình trong góc, bị cả đám con trai vây quanh.
Trong đó có một tên cứ dựa sát người vào cậu ấy, bị Tam Thất cho ăn một bạt tai vì dám đưa tay ra sờ mông cổ.
Tôi cũng nôn nóng, nắm lấy tay Tần Quy Lễ theo bản năng.
Tôi không biết trượt băng.
Tần Quy Lễ cũng đáp lại, nắm lấy tay tôi, kéo tôi trượt về phía Tam Thất.
“Có chuyện gì thế?”
Cậu đẩy đám người kia ra, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.
Tôi trượt về phía trước, nắm lấy tay Tam Thất.
Mắt cổ đã đỏ bừng, chỉ vào tên con trai nhuộm tóc màu trời: “Tên đó…”
Tam Thất cắn môi: “Tên đó sàm sỡ tớ!”
“Ừ.”
Tần Quy Lễ đáp lời, đẩy tôi về phía Tam Thất.
“Đi qua bên kia đợi một chút.”
Cậu vừa nói dứt câu, còn không đợi đám con trai kia đáp lại thì đã ăn nguyên một đấm.
Xung quanh lập tức rơi vào hỗn loạn.
Tôi cắn môi, cực kỳ lo lắng.
Tần Quy Lễ cũng thật là, bên đó có cả một đám người, cậu thì chỉ có một mình, thế mà nói đánh là đánh luôn.
Hơn nữa… hai bên vẫn còn đang đi giày trượt băng, có đánh nhau cũng hoàn toàn không thể dùng lực.
May mắn là, Du Bạch cũng vừa lúc ra khỏi WC, thấy cảnh đó thì lập tức lao tới.
Lúc còn đi học, Tần Quy Lễ là đại ca trong trường, còn Du Bạch tuy không mấy khi động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-bat-luc-roi/2918277/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.