"Ngồi ở đây nha." Khương Vân Dung vỗ vỗ ghế bên trên, ngước mắt nhìn hắn.
Lương Kinh Dã mở miệng, lời còn chưa buông ra khỏi miệng, Tiểu Trư nhảy lên giật mình, an an ổn ổn giống như nhào bánh ngồi phịch xuống ghế gỗ. Trong thâm tâm hắn về phương diện này cũng muốn chiếm làm của riêng, tự tay nắm sau cổ Tiểu Trư xách lên kéo sang một bên, xoay người ngồi xuống bên trên.
Dáng người hắn cao to lực lưỡng, chỗ trống cách Khương Vân Dung không nhiều lắm, khoảng cách giữa hai người gần như chỉ cần nhắc một cánh tay là có thể biến mất.
Lương Kinh Dã sắc mặt không có gì thay đổi, đẩy bát canh gà tới trước mặt Khương Vân Dung, "Ăn đi."
Không nói chữ nào tự mình ăn quen thuộc tựa như đã quen từ lâu.
Khương Vân Dung sớm chưa ăn cơm, việc khóc lại càng thêm tiêu hao thể lực, cậu cầm lấy muôi uống ăn ngụm, nghiêng đầu qua hỏi hắn, "Anh ăn không? Anh ăn, tôi đưa thìa của tôi cho anh nhé."
Lương Kinh Dã bưng bát lên mạnh mẽ đẩy vài miếng cơm, lắc đầu nói: "Em ăn là tốt rồi."
"Anh chán ghét thìa tôi đã dùng sao?"
"... Không phải, anh chỉ là không quá thích ăn canh."
Khương Vân Dung gắp miếng thịt gà bỏ vào bắt hắn, lấy cho mình mấy ngọn rau, "Anh làm nhiều như vậy, tôi ăn không hết, anh làm việc vất vả, cần bồi bổ nhiều hơn chút..."
Lương Kinh Dã không hé răng, hắn đối với lão bà tối là đủ rồi.
Khương Vân Dung giơ tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-khi-bao/2554921/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.