Khương Nguyệt và Thẩm Bảo Toàn hẹn nhau ở Lâm Lang quán.
Lâm Lang quán là quán trang sức nổi tiếng nhất Phàn thành. Danh môn quý nữ ở Phàn thành thường xuyên đến đây mua trang sức. Khương Nguyệt cũng là một cô nương, luôn yêu thích quần áo, trang sức đẹp, tất nhiên sẽ thích nơi này.
Lúc Khương Nguyệt tới Lâm Lang quán, Thẩm Bảo Toàn đã sớm ở đó rồi.
Hôm nay, Thẩm Bảo Toàn không ăn diện lộng lẫy như ngày ấy ở phủ công chúa, chỉ mặc bộ váy vàng nhạt kiểu dáng đơn giản, tôn lên vòng eo nhỏ, dáng người cao gầy càng thêm lả lướt, tay áo rộng buông xuống, trông vừa thanh lịch vừa mềm mại. Tóc đen tùy tiện búi, trên đầu ngoài chiếc kẹp tóc không còn gì khác. Nàng ta không đeo trang sức, trông cao quý hệt đóa hoa mẫu đơn, tao nhã thanh khiết, xinh đẹp động lòng người.
Thẩm Bảo Toàn quan sát Khương Nguyệt ở trước mặt mình. Tuy lùn hơn nàng ta cỡ một cái đầu nhưng xét về dung mạo, nàng hơn rất nhiều. Chẳng qua hôm nay nàng ăn mặc trẻ trung tươi tắn nên đọ về khí chất, nàng ta hơn. Nghĩ đến đây, Thẩm Bảo Toàn vui vẻ nhếch môi.
“A Nguyệt, lần này ta hơi đường đột khi hẹn ngươi. Chẳng qua ta thấy chúng ta nói chuyện rất hợp, nên mới…”
“Ngươi đừng nói vậy. Ta ở trong phủ cả ngày rất buồn chán, không có việc gì làm. Ngươi không biết lúc ngươi hẹn ta đã vui sướng thế nào đâu.” Khương Nguyệt vội vàng cười nói.
Khương Nguyệt không có tâm cơ, dễ dàng ở chung hơn những quý nữ nàng ta từng gặp nhiều. Hơn nữa, nàng khá đơn thuần. Thẩm Bảo Toàn cười cười, khuôn mặt kiều diễm mê người. Sau đó, nàng ta lôi kéo Khương Nguyệt đi chọn trang sức. Khương Nguyệt lập tức bị hấp dẫn bởi từng món trang sức được xếp trước mặt. Trang sức của nàng rất nhiều nhưng hầu hết đều không phải do nàng chọn. Tuy trong đó cũng có vài cái nàng rất thích nhưng nhìn những thứ đồ kiểu dáng độc đáo mới mẻ trước mặt, nàng vẫn yêu thích không buông tay.
Khương Nguyệt nhìn trúng một cái vòng phía trên điêu khắc hoa lan tinh xảo. Cổ tay nàng trắng nõn đẹp đẽ, rất hợp với vòng. Ánh mắt Thẩm Bảo Toàn tốt, chọn cho nàng hai cây trâm. Khương Nguyệt nhìn xong rất thích, mua luôn.
Hôm nay nàng ra ngoài chỉ đưa Lục Châu theo. Lục Châu thấy tiểu thư nhà mình vui vẻ, lại thấy Thẩm nhị tiểu thư xinh đẹp, tính tình cũng hiền lành, lòng lập tức nảy sinh thiện cảm.
“A Nguyệt, ngươi thật xinh đẹp, cây trâm này rất hợp với ngươi.” Nói xong, Thẩm Bảo Toàn đặt cây trâm vào lòng bàn tay Khương Nguyệt.
Nghe Thẩm Bảo Toàn nói, Khương Nguyệt ngắm bản thân trong gương, tâm trạng vui vẻ hơn, để ông chủ cài lên hộ.
Khương Nguyệt mua tổng cộng một chiếc vòng tay, ba cây trâm cùng hai cái quạt tinh xảo. Mua xong, Khương Nguyệt nhìn kim quan màu đen đang được trưng bày, buột miệng nói: “Lấy cái này ra cho ta xem một chút.”
Ông chủ Lâm Lang quán họ Mạnh, 50 tuổi, thân hình hơi mập nhưng tính tình hiền hòa. Nghe Khương Nguyệt muốn nhìn, ông lập tức ân cần lấy ra. Thẩm nhị tiểu thư là khách quen ở đây, mà cô nương này lại ra tay hào phóng, trên người mặc toàn đồ tốt, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà giàu.
Khương Nguyệt đặt kim quan lên tay, cẩn thận ngắm nghía. Kim quan này đẹp đẽ lại quý giá, rất hợp với Sở Thận.
Thẩm Bảo Toàn sửng sốt. Lúc sau, nàng ta mới cười, thấp giọng nói: “A Nguyệt định mua tặng cho Đoan vương gia hả?”
Bị nhìn trúng, mặt Khương Nguyệt đỏ bừng, sau đó nhìn thoáng qua Thẩm Bảo Toàn, nhỏ giọng hỏi: “Bảo Toàn, ngươi thấy cái này đẹp không?” Nàng chưa chọn đồ cho nam nhân bao giờ, chẳng qua nhìn trúng kim quan nên mới nghĩ đến việc tặng cho Sở Thận.
Không thể không nói chiếc kim quan ngọc này kiểu dáng đơn giản nhưng cao quý, rất thích hợp với khí chất của Sở Thận. Thẩm Bảo Toàn gật đầu liên tục, khen: “A Nguyệt, mắt nhìn của ngươi tốt lắm.”
Ông chủ Mạnh thấy Khương Nguyệt có ý định mua liền khen tới tấp. Khương Nguyệt vốn đơn thuần, lại nghe ông chủ Mạnh nói thế, càng cảm thấy mình rất có duyên với chiếc kim quan này. Giữa bao nhiêu kim quan được bày, nàng chỉ nhìn trúng nó. Khương Nguyệt không nghĩ nhiều, sảng khoái nói: “Ta mua, gói lại đi.”
Ông chủ Mạnh cười ha hả đặt kim quan vào hộp rồi báo giá.
“Ba ngàn lượng!” Khương Nguyệt nghe xong ngẩn người.
Nàng mua nhiều trang sức thế mà mới có tám trăm lượng, riêng kim quan lại những ba ngàn lượng. Trang sức châu báu cùng quần áo của nàng rất nhiều nhưng ngân lượng có sẵn không nhiều lắm. Lần này ra ngoài, nàng mang theo có một ngàn lượng bạc thôi. Mua chút trang sức chẳng tốn ngần ấy tiền đâu. Thế mà giờ nàng lại nhìn trúng kim quan tận ba ngàn lượng bạc.
Khương Nguyệt cắn môi, đấu tranh trong lòng, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích.
Không đủ bạc…
Tâm tư của Khương Nguyệt viết hết lên mặt, Thẩm Bảo Toàn sao có thể không biết, cười nói: “Nếu A Nguyệt thích, ta mua tặng ngươi.” Ba ngàn lượng tuy không ít nhưng cha thương nàng ta, lần nào ra ngoài cũng cho rất nhiều ngân phiếu.
Nghe xong, Khương Nguyệt vội lắc đầu, nói: “Không được, ta không thể tiêu tiền của ngươi.” Nàng mới gặp Thẩm Bảo Toàn hai lần, huống hồ số tiền còn tới ba ngàn lượng. Khương Nguyệt tuy không rành thế sự nhưng chuyện này nàng vẫn biết, quay đầu nói với ông chủ Mạnh: “Không bằng như vậy đi, ngươi giúp ta giữ kim quan này. Lần sau ta đến sẽ mang đủ bạc để mua nó.”
“Cái này…” Ông chủ Mạnh hơi khó xử.
Không đợi ông chủ Mạnh nói hết, Thẩm Bảo Toàn đã sai nha hoàn lấy ra ba tờ ngân phiếu đưa cho ông chủ Mạnh. Thẩm Bảo Toàn mua được kim quan, đưa cho Khương Nguyệt: “Khó có dịp nhìn trúng đồ yêu thích, nếu bỏ lỡ, chỉ sợ lần sau không mua được đâu. Đồ trong Lâm Lang quán đều là độc nhất vô nhị, mỗi thứ chỉ làm một cái, lần sau đến thì không còn đâu.” Khương Nguyệt bối rối tiếp nhận, nhưng…
“Hay thế này đi. Bạc coi như ta cho ngươi mượn, lần sau ngươi mua tặng ta chút trang sức là được.” Thẩm Bảo Toàn thân thiện nói.
Thấy Thẩm Bảo Toàn nhiệt tình Khương Nguyệt cũng ngại từ chối. Huống hồ, nàng thật sự thích cái kim quan này. Nàng nhận lấy hộp kim quan, ngó mắt nhìn bên trong, càng ngắm càng vui, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Thẩm Bảo Toàn, nói: “Cảm ơn, lần tới ta nhất định sẽ trả lại ngươi.”
“Đã là bạn bè với nhau, khách sáo thế làm gì?” Thẩm Bảo Toàn cười, lôi kéo Khương Nguyệt, “Đã trưa rồi, chúng ta đến Nhất Phẩm cư ăn chút gì đó đi.”
Khương Nguyệt cầm hộp kim quan mà yêu thích không buông tay, mỉm cười gật đầu. Sau, nàng đưa hộp cho Lục Châu, cùng Thẩm Bảo Toàn đến Nhất Phẩm cư.
*
Nhất Phẩm cư là tửu lâu nổi tiếng ở Phàn thành. Khương Nguyệt và Thẩm Bảo Toàn đi vào phòng riêng. Giờ thời tiết hơi nóng, cửa sổ mở rộng, ở dưới là hồ Minh Tiêu nổi tiếng, nước hồ xanh thẳm như được gột rửa. Mặt hồ xuất hiện vài con thuyền hoa, khung cảnh rất náo nhiệt.
“Nghe cha ta nói, hôm qua A Nguyệt đi gặp hoàng thượng?” Thẩm Bảo Toàn giả vờ như vô tình nói.
Nhắc tới vấn đề này, Khương Nguyệt hơi buồn bực, nhấc đũa lên, gật đầu, nói: “Liên quan đến hôn sự của ta và Diễn Chi ca ca.”
Thẩm Bảo Toàn biết Diễn Chi là tên tự của Sở Thận, cũng biết Khương Nguyệt rất thân thiết với Sở Thận. Ngày ấy, việc hoàng thượng triệu kiến Khương Nguyệt là nàng ta nghe cha nói. Mà giờ thấy Khương Nguyệt mua kim quan cho Sở Thận, gọi tên thân mật của hắn, nàng ta có cảm giác không thoải mái lắm.
Đoan vương Sở Thận, xét về ngoại hình hay thân phận đều là hình mẫu lý tưởng của mọi cô nương. Tuy hắn trưng vẻ mặt lạnh lùng nhưng nam tử như vậy lại càng mê người. Nàng ta dù có thông tuệ đến đâu thì cũng là một cô nương, ắt đem lòng mến mộ. Nhưng nàng ta rất kiêu ngạo. Sở Thận lạnh nhạt thế, nàng ta cũng không có ý định theo đuổi.
Cha từng nói, hoàng thượng rất vừa ý nàng ta. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nàng ta chính là Đoan vương phi.
Kết quả này khiến nàng ta rất vui. Có điều, ngày ấy thấy Khương Nguyệt mới biết Sở Thận không phải không gần nữ sắc, tính tình cũng không phải lạnh nhạt, không dịu dàng. Nàng ta buồn bực trong lòng nhưng luôn giữ bình tĩnh. Về sau, nàng ta tỉnh ngộ, phát hiện mình thích hắn, càng thích thân phận của hắn.
Hoàng thượng rất để ý đến hôn sự của Sở Thận. Nàng ta cũng tìm hiểu về Khương Nguyệt. Chỉ là một bé gái mồ côi, đương nhiên không có tư cách trở thành Đoan vương phi, hơn nữa… hoàng thượng sẽ không cho phép.
Thẩm Bảo Toàn cười nhẹ, trên má trái xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ, lúc ẩn lúc hiện, làm cho khuôn mặt đoan trang thoáng qua nét nghịch ngợm, khen: “A Nguyệt, ngươi lớn lên xinh đẹp, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện. Hoàng thượng không thể nào không hài lòng.”
Khương Nguyệt ăn cá chua ngọt trong bát, bất đắc dĩ nhíu mày lẩm bẩm: “Hình như hoàng thượng không hài lòng với ta lắm, ta đang lo.” Tha cho nàng một lần, không cần cái mạng nhỏ. Nhưng phản đối như thế, nàng có thể thuận lợi gả cho Sở Thận không?
Nghe xong, Thẩm Bảo Toàn nhếch môi. Quả nhiên là không hài lòng. Hoàng thượng coi trọng Sở Thận, tất có yêu cầu cao với vị trí Đoan vương phi. Mà Khương Nguyệt ngoại trừ xinh đẹp thì có vẻ chẳng còn ưu điểm gì.
“Nếu như ta có thể giống Bảo Toàn, tri thư đạt lý thì tốt rồi.” Khương Nguyệt mỉm cười, hâm mộ nhìn Thẩm Bảo Toàn.Thẩm Bảo Toàn nói như thể hai người là tỷ muội thân thiết lắm: “Cô nương xinh đẹp hoạt mới khiến người ta thích. Khi nào A Nguyệt ngươi thành thân, nhớ mời ta nghe chưa?”
Nói đến chuyện thành thân với Sở Thận mới thấy chẳng còn bao lâu, tầm một năm nữa thôi. Khương Nguyệt đỏ mặt, mỉm cười gật đầu.
*
Khương Nguyệt về vương phủ, không cầm lòng được muốn đưa kim quan cho Sở Thận luôn. Nhưng suy đi tính lại, nàng chần chừ.
Tiết ma ma thấy dáng vẻ nhăn nhó của Khương Nguyệt, lập tức tiến tới, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư nhớ vương gia, đây là chuyện tốt. Nếu vương gia biết tiểu thư chủ động tặng đồ, chắc chắn sẽ rất vui.” Trước bà cứ lo tiểu thư vẫn giữ tính cách trẻ con, nhưng giờ biết nàng để ý vương gia, bà vui còn không kịp.
Khương Nguyệt nghe xong, gương mặt ửng hồng. Sau đó, nàng hít sâu một hơi, đi thẳng đến Chính Huy viện.
Hôm nay Sở Thận trở về sớm, hiện đang ở thư phòng. Thường Tả bên ngoài thấy Khương Nguyệt liền mỉm cười mở cửa cho nàng đi vào. Khương Nguyệt tâm tình tốt, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi bước từng bước nhỏ.
Sở Thận ngồi ngay ngắn sau án thư, hơi cúi đầu, tay dài trắng nõn cầm bút, hết sức chăm chú, không biết đang viết cái gì.
“Diễn Chi ca ca.” Khương Nguyệt ngọt ngào gọi một tiếng, đôi tay đặt phía sau lưng cầm hộp kim quan.
Thấy nàng cười tươi như hoa, cơn giận của Sở Thận mới vơi bớt. Theo đó, hắn nhìn nàng thần bí bước về phía mình, không biết đang muốn làm gì. Xong, Sở Thận nhìn nàng lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ sau lưng, đặt trên bàn, nhỏ giọng nói: “Diễn Chi ca ca, huynh mở ra xem thử đi.”
Nàng vui vẻ cười, nhất thời mê hoặc hắn. Yết hầu Sở Thận cử động. Hắn đặt bút lên giá, chậm rãi mở hộp ra. Trong mắt hắn, nàng vẫn luôn là một đứa trẻ, chưa bao giờ chủ động đưa cho hắn thứ gì, mà bây giờ, hắn ngắm kim quan trong hộp, không giấu được vui mừng nói: “Tặng ta?”
Khương Nguyệt gật đầu, nói với giọng trong veo: “Hôm nay ta với Bảo Toàn đi mua trang sức, ngắm kim quan này là thấy rất hợp với Diễn Chi ca ca nên nghĩ đến việc tặng huynh. Diễn Chi ca ca, huynh thích không?”
Nàng chớp chớp mắt nhìn hắn, lông mi dài khẽ động, giống như hai cây quạt nhỏ xinh, đẹp tới cực hạn. Nàng tặng hắn, hắn đương nhiên thích, huống hồ còn rất hợp ý hắn.
Nét mặt Sở Thận dịu dàng. Đang định gật đầu, hắn nghĩ tới cái gì, mắt phượng nhìn nàng: “Thứ này tốn bao nhiêu tiền?”
Hỏi đến đây, Khương Nguyệt bừng tỉnh, ý cười trên mặt dần biến mất, nhỏ giọng nói: “Ba… ba trăm lượng.” Nếu nàng nói thật, với tính tình của Sở Thận, khẳng định sẽ không vui.
Tính tình nàng hồn nhiên, không biết nói dối, hiện giờ lắp bắp, sắc mặt hoảng loạn, ngốc cũng nhìn ra được. Huống hồ, nàng do một tay hắn nuôi lớn. Nàng có nói dối hay không, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Kim quan này là đồ thủ công tinh xảo. Tuy nhìn có vẻ đơn giản nhưng cách làm lại rất rườm rà. Chỉ có ba trăm lượng bạc? Hắn cũng biết, nàng rất ít khi ra cửa, có ra cũng mang không nhiều tiền, mà kim quan này…
Sở Thận rất nhanh đã nghĩ thông, lạnh lùng nhìn Khương Nguyệt, nói: “Có phải ta đã dạy nàng không được chiếm tiện nghi của người khác không?”
Sắc mặt Sở Thận biến đổi quá nhanh khiến Khương Nguyệt bị dọa sợ, ấp úng nói: “Diễn Chi ca ca, ta… ta không có…” Nàng thấy sắc mặt Sở Thận quá mức dọa người, tủi thân nói, “Ta… không có. Nhưng ta không mang đủ tiền, ông chủ nói lần sau đến sẽ không có nữa.”
Nàng cẩn thận giải thích, càng nói càng nhỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Thận. Kim quan này nàng vừa nhìn đã muốn tặng cho Sở Thận.
Nàng là nữ nhân của Sở Thận, đi ra ngoài mua đồ còn phải tiêu tiền của người khác? Sở Thận bực bội trong lòng, mặt lạnh mà giọng điệu cũng lạnh thấu xương: “Không có thì đừng mua, không được tiêu tiền của người khác.”
Sở Thận quá hung dữ, Khương Nguyệt bị dọa sợ đến khóc òa lên, nước mắt tí tách rơi xuống.
Tác giả có lời muốn nói:·
A Nguyệt: Đại bảo bảo thật hung dữ, không chơi với hắn nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]