Song một tiểu cô nương mười ba tuổi nhưng đôi môi đã đỏ hồng. Mặc dù thân thể của Khương Nguyệt vẫn chưa khỏi bệnh nhưng trước lúc tới đây, Lục Châu vẫn cẩn thận thoa cho nàng chút son lên môi, cánh môi trước mặt lúc này có vẻ mềm mại như nước. Vừa nhìn thấy liền nhịn không được muốn hung hăng cắn một cái.
Bây giờ nàng tủi thân như vậy, nhìn là thấy giống một đứa bé đáng thương.
Nhưng mà, nàng bày ra bộ dạng mỏng manh này làm gì? Sở Thận nhíu mày, thầm nghĩ mình lại chưa bắt nạt nàng ấy.
“Vậy… Ta đi trước, không quấy rầy ngươi nữa.” Khương Nguyệt bĩu môi, sắc mặt mệt mỏi. Lúc đầu nàng cũng không có bao nhiêu hy vọng, nhưng giờ nàng đã cố gắng hết sức mà hắn không vui – người này khó hầu hạ… Về sau nàng không bao giờ nghe lời Tiết ma ma nữa.
Uổng cho nàng còn dành nhiều thời gian như vậy. Khương Nguyệt bĩu môi, nàng không đợi Sở Thận nói thêm đã cúi đầu đi ra khỏi thư phòng.
Con ngươi Sở Thận sâu thẳm, trừng lớn nhưng hắn vẫn không nói gì. Tiểu cô nương hẳn là không vui, đi rất nhanh, làn váy nhẹ nhàng như đóa hoa tầng tầng lớp lớp, xoay tròn rời khỏi tầm mắt của hắn.
Hắn nhìn nàng từ nhỏ đến lớn, bộ dáng vừa rồi rõ ràng là hy vọng được khen ngợi, bộ dáng như vậy hắn làm sao mà nhìn không ra chứ? Nếu là bình thường, thấy nàng chăm chỉ như vậy, hắn tất nhiên sẽ sẵn lòng khen nàng vài câu, nhưng lúc nãy, trong lòng hắn… Đôi mày của Sở Thận chau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-hoa/28584/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.