Buổi sáng bầu trời còn bay đầy hoa tuyết giống như đổ gạo, buổi chiều tuyết đã ngừng rồi, trời cao đất rộng ngược lại thuận tiện cho bọn họ xuất hành săn bắn.
Mấy người Chử Thanh Huy không mang cung nữ nội giám, chỉ do một đội thị vệ cùng ruổi ngựa chạy về phía cánh rừng.
Trong mấy người bọn họ, Diêm Mặc cùng Trương Chí Châu đương nhiên đều biết cưỡi ngựa. Ba đứa trẻ không cam tâm rớt lại phía sau, trừ Tần Trường Sinh động tác lưu loát một mình một ngựa ra, Chử Tuân và Lâm Trí Viễn đều do thị vệ dắt ngựa. Còn như nữ tử, Chử Thanh Huy từng cùng sư phó trong cung học qua, lên ngựa xuống ngựa, động tác tiến lên tuy không mấy thành thạo nhưng vô cùng quy tắc trông rất dọa người. Tần Hàm Quân thân làm nữ nhi nhà tướng, thuật cưỡi không cần phải nói. Chỉ có Lâm Chỉ Lan, cũng là từ tổ phụ của nàng học qua vài lần.
Một hàng người ngựa cao to, động tác mạnh mẽ, rất uy phong anh khí.
Cánh rừng này nằm trong biệt trang, tuy cũng tính là rộng lớn nhưng vì gần kề nơi ở nên không có mãnh thú to lớn gì, ngược lại là thỏ thường thường nhảy ra vài con, thỉnh thoảng cũng có lẫn tránh ở phía sau bụi cây hoa mai.
Mấy người lớn đối với việc bắt thỏ không có hứng thú, chỉ có Chử Tuân nhấc cây cung nhỏ thở hổn hển bắn ra một cây tên. Bởi vì sức lực của nhóc không đủ, mũi tên đó cứ bay đến nửa đường thì rơi xuống, làm cho nhóc tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944890/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.