Đến khi Diêm Mặc rốt cuộc không cần đến địa doanh ngoại thành nữa thì đã sắp đến cuối năm. Hoàng đế niệm tình hắn lần này cực khổ, đặc biệt cho phép nghỉ ngơi vài ngày.
Chử Thanh Huy cùng hắn nhàm chán ở trong phủ hai ngày, suy nghĩ bỗng chốc linh hoạt. Trước nàng từng nhận thiếp mời tham gia trà hội, trong đó có vài vị tiểu thư nhắc đến phủ nào đó ở ngoại thành có một thôn trang ôn tuyền, tiểu thư phu nhân nhà đó mỗi khi đến ngày hạ đều đến đó ngâm ôn tuyền, rất thoải mái. Nàng bỗng nhớ ra, dưới danh nghĩa mình dường như cũng có một thôn trang như vậy.
Sau khi hồi phủ hỏi quản sự xong mới biết ở nơi đó suối nguồn không nhiều chỉ xây được lác đác vài thôn trang, chủ nhà hoặc là hoàng thân quốc thích, hoặc là thế gia lưu truyền nhiều đời, đại thần bình thường địa vị không cao căn bản không cách nào chạm tay vào. Thôn trang dưới danh nghĩa nàng là xưa kia hoàng đế tặng cho hoàng hậu, hoàng hậu cho nàng làm của hồi môn, giá trị của nó không cần nói cũng tự biết rõ. Chẳng trách lúc các vị tiểu thư đó nhắc đến, trong giọng nói đầy vẻ hâm mộ.
Chử Thanh Huy nghe quản sự báo cáo xong càng thêm động lòng, lập tức muốn cùng Diêm Mặc đến đó ngâm một lần, nhưng nghĩ lại, một nơi tiêu khiển tốt như vậy độc hưởng ngược thật không thú vị bèn tạm thời viết vài thiếp mời. Một thiếp đưa đến Trương phủ mời Lâm Chỉ Lan và Trương Chí Châu cùng đi, thiếp còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944885/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.