Trong núi không có ngày tháng, những ngày trong hạ cung trôi qua nhàn nhã.
Chử Thanh Huy chủ động nói với hoàng hậu, kéo dài thời gian học tập cùng cô cô dẫn dạy thêm hai canh giờ, tuy là như vậy vẫn còn nhiều thời gian nhàn rỗi.
Bình thường Lâm Chỉ Lan vào cung bồi nàng, hôn kỳ của hai người, một người là mùng tám tháng tám, một người là mười lăm tháng chín.
Chử Thanh Huy tuy định thân muộn ngược lại thành thân sớm, điều này cũng khó trách, dẫu sao qua tháng tám biểu muội nàng mới cập kê.
Bên ngoài mặt trời trên cao chiếu rọi, phía trước cung điện có một mảnh ruộng sen, sóng biếc dập dờn lá xanh tươi tốt, trong mắt đầy màu xanh biếc, xen lẫn hoa sen màu hồng rải rác còn có vài cành đỡ lấy đài sen.
Chử Thanh Huy sớm đã nhìn trúng đài sen đó, một lòng nghĩ muốn ngắt xuống, làm thành sen đông lạnh ăn.
Tiểu thái giám hầu hạ được nàng hạ lệnh mỗi ngày sập tối đều phải chèo thuyền nhỏ đến ruộng sen kiểm tra một lần, đáng tiếc mấy đài sen đó chưa chín, vẫn còn rất nhỏ vừa nhìn là biết hạt sen bên trong còn chưa no đầy.
Lâm Chỉ Lan nhìn ra vẻ kiên trì của nàng, nhịn không được nói: “Nếu biểu tỷ thích, ngày mai muội mang một ít từ ngoài cung vào.”
Chử Thanh Huy lắc đầu, ngón tay trắng mảnh khảnh chỉ ruộng sen bên ngoài, giống như đang giận dỗi, “Không được, mấy cái đài sen đó ta không ăn chúng mới được.”
Nàng lại cầm khăn tay bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944841/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.