Chử Thanh Huy mải lo cùng Diêm Mặc nói chuyện, lúc vô ý ngẩng đầu lên mới phát hiện cậu thiếu niên vừa rồi, trên mặt là một đôi mắt tròn long lanh đang trợn mắt nhìn bọn họ với vẻ không dám tin.
Nàng có chút không tự nhiên, lại không nỡ rời khỏi vòng ôm của Diêm mặc, liền hỏi hắn: “Vị này là?”
Nhìn gương mặt ngốc đần của Phùng Trọng Thanh, Diêm Mặc không muốn nhìn lâu, chỉ liếc một cái rồi nói: “Sư đệ.”
Chử Thành Huy “ồ” một tiếng, nàng cũng nghe thấy tin tức Thượng Thanh Tông đưa sính lễ đến kinh thành nhưng không ngờ sư đệ của Diêm Mặc là một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy, trông còn không lớn bằng nàng nữa.
Nghĩ đây là người trong sư môn của hắn, nàng không khỏi đẩy Diêm Mặc một cái nhỏ giọng nói: “Sao tiên sinh không giới thiệu cho hai người bọn ta biết một chút?”
Diêm Mặc nghe vậy mới đưa mắt nhìn Phùng Trọng Thanh, dùng mắt ra hiệu bảo cậu qua đây.
Đầu óc Phùng Trọng Thanh rối loan. Một lúc nghĩ đại sư huynh với sư đệ mới này rốt cuộc là có quan hệ gì? Một lúc lại nghĩ, cho dù là sư huynh đệ hình như cũng không có thói quen kéo kéo ôm ôm còn thân mật như vậy nhỉ! Cậu thử tưởng tượng cảnh tượng các sư huynh đối với mình như vậy, cả người chịu không được run rẩy một trận cả người nổi đầy da gà.
Tuy là như vậy, nhìn thấy đại sư huynh gọi cậu, đôi chân cậu không theo sai khiến của chủ nhân, đã đi qua đó rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944824/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.