Tiết trời dần ấm áp, y phục trên người cũng ngày một mỏng đi.
Mỗi ngày Chử Thanh Huy đều vạch đầu ngón tay đếm ngày, đếm từ cuối tháng ba đến trung tuần tháng tư cuối cùng cũng truyền đến tin tức sứ thần hồi kinh.
Diêm Mặc chỉ đi đến nửa đường đã gặp đội ngũ hồi kinh, bằng không nếu đi đến Thượng Thanh Tông tiếp ứng, e rằng nửa tháng còn không đủ cho một chuyến về.
Nghe nói sứ thần ở ngoại đình phục mệnh, Chử Thanh Huy miễn cưỡng đợi ở Tê Phượng cung, có điều luôn duỗi dài cổ ngóng nhìn bên ngoài, đứng ngồi không yên.
Hoàng hậu nhìn dáng vẻ đó của nàng, buông quyển sách trong tay xuống, cười nói: “Đừng nhìn nữa, cho dù con kéo dài cổ để nhìn, ở chỗ của ta cũng nhìn đâu thấy được cảnh tượng ngoài cung.”
Chử Thanh Huy không khỏi lẩm bẩm: “Nếu con biết bay thì tốt rồi, bay lên mái nhà, nhất định nhìn thấy được.”
“Có muốn mẫu hậu cho người bắc cho con một cái thang không?”
“Được……” Chử Thanh Huy đáp một cách vô thức bỗng ngưng lại, quay đầu thấy hoàng hậu đang cười nhạo nàng lập tức không chịu: “Mẫu hậu chế nhạo con!”
Hoàng hậu mỉm cười lắc đầu, “Con còn biết ta đang cười nhạo con.”
“Mẫu hậu……” Chử Thanh Huy đi đến gần, quấn lấy cánh tay hoàng hậu.
“Được rồi, con đợi lâu như vậy, đợi thêm một lúc nữa thôi nhé?”
Chử Thanh Huy bĩu môi, “Đã lâu rồi con không được gặp tiên sinh.”
“Gấp gì chứ? Đợi phụ hoàng con hạ chỉ, sau này hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944822/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.