Cố Nam Hề hơi chau mày. Cô cưỡi ngựa nhiều năm như vậy, chưa từng có một lần xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào. Tỉ lệ đua ngựa trong trường đua ngựa nói thấp cũng không thấp, nói cao thật ra cũng không cao.
Mà hội viên của câu lạc bộ này đều là những thành phần không phú thì cũng quý. Cưỡi ngựa cũng chỉ để tìm thú vui cuộc sống nên chẳng thể để xảy ra vấn đề gì to tát được.
Cố Nam Hề muốn đến hiện trường sự cố xem xem. Bởi vì sự việc vừa mới xảy ra nên hiện trường có chút hỗn loạn, nhân viên công tác ngăn cô lại, không cho tiến lên.
Di động thì không đem theo, không gọi được cho ai. Cô cảm thấy có chút bực bội.
Nhân viên công tác cũng dùng bộ đàm trao đổi vài lần nhưng đầu bên kia cũng không trả lời người bị thương là ai.
Cố Nam Hề có thể đoán được nguyên nhân của việc này. Có lẽ thân phận của người bị thương kia khá là nhạy cảm.
Cô nghĩ tới Phó Dĩ Diệu.
Nếu như anh không sao thì nhất định sẽ đến tìm cô. Nhưng đã mười phút trôi qua, đến cái bóng của anh cô cũng chả thấy.
Cuối cùng Cố Nam Hề đã mất hết kiên nhẫn, nói với nhân viên công tác: “Tôi biết anh phụ trách ở đây. Anh cũng chỉ đang làm tròn trách nhiệm nhưng bây giờ tôi phải lập tức rời khỏi đây. Một là, anh chủ động để tôi rời khỏi hoặc là tôi sẽ cưỡng chế mà rời khỏi đây. Vế trước trách nhiệm sẽ thuộc về tôi, còn nếu như anh chọn vế sau thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cang-a-anh-day-thich/217948/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.