Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Cố Nam Hề không ngờ Phó Dĩ Diệu lại trả lời trực tiếp như thế nên có hơi sửng sốt.
Anh nhéo gương mặt của cô, cười khẽ: “Phản ứng lớn thế à?”
Cố Nam Hề ngước mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn anh, lại hỏi: “Em ôm người khác. Vì sao anh lại ghen?”
“Em nói thử xem?”
Cố Nam Hề nhịn không được cau mày, dữ dằn trừng anh: “Tự anh nói.”
Phó Dĩ Diệu ôm cô đặt lên đùi mình, hơi cúi đầu: “Cố Nam Hề, anh thích em.”
Giọng nói của anh trầm thấp êm tai.
“Nha.” Khóe miệng Cố Nam Hề cong lên, độ cong này dùng mắt thường cũng có thể thấy.
“Thế nên không được ôm người khác đâu, đến Bác Duyên cũng không được.”
Cố Nam Hề kiêu ngạo nói: “Anh còn chuyên chế như vậy à? Nó là em trai ruột của em. Hai đứa em ở trong bụng mẹ tận chín tháng mười ngày cùng nhau đấy.”
“Cũng không được, em chỉ có thể ôm anh thôi.”
Vừa dứt lời, anh liền ôm chầm cô vào trong ngực.
Nhưng Cố Nam Hề rất vui vẻ, khóe mắt đều tràn ngập ý cười. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh thổ lộ đấy.
Cô lại nhịn không được hỏi: “Cho nên anh vì thích em cho nên mới kết hôn đúng không?”
“Không thì sao?”
“Anh không nói với em, sao em biết được?” Giọng điệu Cố Nam Hề tràn ngập ý tính sổ.
Phó Dĩ Diệu: “Nếu không thích một cô gái thì sẽ cùng cô ấy kết hôn à?”
“Ai nói không?” Cố Nam Hề nói.
Không khí bỗng trở nên yên tĩnh, Phó Dĩ Diệu và Cố Nam Hề hơi tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cang-a-anh-day-thich/1822172/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.