Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Dư Mạn Mạn cũng nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, rất thức thời nói: “Mình đi vào bếp xem có gì cần giúp không.”
Bóng người vụt đi như một cơn gió.
Cố Nam Hề ấn nút nghe, áp điện thoại bên má, giọng nói khàn khàn của Phó Dĩ Diệu truyền đến bên tai: “Tiểu Hề.”
“Ừm.”
“Không sao rồi, chuyện trên mạng anh đều xử lý xong hết rồi.”
Là ảo giác của cô sao? Sao giọng điệu của anh như là đang mong cô khen anh thế này?
Cố Nam Hề cũng nhịn không được trêu anh: “Vậy là anh muốn em sờ đầu anh rồi khen anh rất giỏi ấy à?”
Đầu dây bên kia không nói gì, Cố Nam Hề nhịn không được cười thành tiếng.
Phó Dĩ Diệu hỏi: “Tâm trạng tốt lên rồi?”
Đuôi mắt Cố Nam Hề hơi nhướng lên, giọng nói thấp xuống: “Không tốt. Em không chỉ bị nói xấu, còn bị rất nhiều người mắng nữa.”
“Tiểu công chúa phải chịu ủy khuất rồi.”
“Nhưng mà…” Ngữ khí của Cố Nam Hề trở nên nhẹ nhàng, “Nhờ có anh trai Phó mà bây giờ em không sao nữa rồi.”
Giọng nói của Phó Dĩ Diệu từ bên kia truyền đến, trầm khàn: “Là anh xử lý không tốt mới để chuyện thành như vậy.”
Cố Nam Hề: “Không sao! Anh rất tuyệt mà. Dư Mạn Mạn cũng nói anh là người tuyệt nhất, cứ khen anh tới tấp thôi.”
“Em thì sao?”
Cố Nam Hề chớp chớp đôi mắt trong veo, ra vẻ ngây thơ nói: “Em cái gì cơ?”
Được rồi, đến cô cũng bị sự đẹp trai của anh làm cho lung lay rồi.
Phó Dĩ Diệu cười nói: “Tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cang-a-anh-day-thich/1822122/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.