“Hai đứa…” Tô Ôn Nhu và Thẩm Ấu Kỳ bốn mắt nhìn nhau.
Cố Nam Hề bây giờ đang ngồi trên người Phó Dĩ Diệu, hai tay ôm lấy cổ anh. Trông có vẻ rất thân mật, khiến người ta vừa nhìn thấy đã không khỏi suy nghĩ miên man.
Nghe thấy tiếng động, Cố Nam Hề đột nhiên ngẩng đầu, buột miệng nói: “Mọi người đừng hiểu lầm. Chúng con chỉ là đang đùa thôi.”
Phi! Câu giải thích dư thừa này của cô càng khiến cho người nghe hiểu lầm hơn. Chơi trò gì mà lại phải dùng tư thế này?
Tô Ôn Du cười nghẹn: “Là bọn mẹ không nên quấy rầy thú vui của hai đứa.”
Cố Nam Hề: “Không phải! Chắc mọi người xem phim truyền hình cũng biết mấy loại tình huống như thế này mà. Chính là vừa kéo vừa đẩy một cái đã ngã đè lên nhau ý. Mọi người có hiểu không?”
“Hiểu mà, hiểu mà.” Hai người hai miệng một lời nói.
Xem ra hai người không hiểu.
Cố Nam Hề còn muốn mở miệng giải thích, Phó Dĩ Diệu đã tiếp lời: “Em xuống trước đi.”
Cố Nam Hề hoang mang bò từ trên người Phó Dĩ Diệu đứng dậy, còn Phó Dĩ Diệu thì bình tĩnh nói: “Nếu như hai người đã trở về thì con đến công ty đi làm đây. Đúng rồi, có lẽ đã không còn sốt nữa rồi.”
Tô Ôn Nhu vỗ vỗ vai Phó Dĩ Diệu, nói: “Làm tốt lắm.”
Phó Dĩ Diệu: “…”
Phó Dĩ Diệu đi rồi. Cố Nam Hề cũng lấy cớ mà rời đi: “Con đi rửa mặt cái đã.”
Đi vào phòng vệ sinh. Cố Nam Hề thấy bộ quần áo tối hôm qua cô mặc còn vứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cang-a-anh-day-thich/1147686/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.