7
Tạ Thư Bạch bận rộn với việc thăm khám, nhờ bảo mẫu đưa Lạc Lạc về nhà.
Anh lại đích thân đưa tôi trở về phòng bệnh, rồi mới định rời đi.
Tôi kéo lấy áo blouse trắng của Tạ Thư Bạch, ngước lên nhìn anh với ánh mắt lấp lánh: "Sư huynh, em vừa nghe thấy anh gọi em là Âm Âm đấy."
Suốt nãy giờ tôi đã kìm nén, giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội để trêu chọc.
Tạ Thư Bạch khựng lại, anh kéo tay tôi xuống, nhét vào chăn.
Dường như anh khẽ thở dài một tiếng: "Nghỉ ngơi đi."
Nhận thấy thái độ của Tạ Thư Bạch, tôi có chút thất vọng, khẽ "ồ" một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, Tạ Thư Bạch xoa đầu tôi: "Ngoan, đợi anh xong việc sẽ làm thủ tục xuất viện cho em."
Anh im lặng một lúc, rồi hỏi tôi: "Được không, Âm Âm?"
Tôi háo hức làm thủ tục xuất viện.
Tạ Thư Bạch lái xe đưa tôi về nhà, giúp tôi mang đồ đạc lên lầu.
Anh không dám để tôi làm việc, còn mang một chiếc ghế nhỏ để tôi ngồi ở cửa.
Tôi nhìn Tạ Thư Bạch xắn tay áo.
Đôi tay đẹp đẽ từng cầm d.a.o phẫu thuật của bác sĩ Tạ, giờ đang giúp tôi dọn dẹp nhà cửa.
Dọn dẹp xong, Tạ Thư Bạch mang túi rác ra cửa, cúi xuống nhìn tôi: "Sao lại nhìn anh chằm chằm thế?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-am/3631125/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.