6
Ngồi trong phòng khám yên tĩnh, không một bóng người.
Tống Chu nhìn chằm chằm Tạ Thư Bạch, cau mày, như không thể tin được: "Anh nói cô ấy bị mất trí nhớ?"
Một lúc sau, ánh mắt Tống Chu lướt qua tôi, rồi cười lạnh: "Có phải các người đang diễn trò với nhau không?"
Anh ta ngừng lại, giọng khàn khàn: "Rõ ràng trước khi tôi đi cô ấy vẫn ổn, sao tự dưng lại gặp tai nạn? Nếu bịa chuyện thì cũng phải bịa cho hợp lý chứ."
Tống Tử Hiên ngạc nhiên đến mức mở to miệng, chạy lại ôm chặt lấy chân tôi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi mẹ, con không biết mẹ bị bệnh."
Cậu bé rất nhạy cảm, dường như nhận ra rằng tôi sẽ không đối xử với cậu như trước đây, thậm chí tôi hoàn toàn không nhớ cậu bé là ai, ngay lập tức cậu rơi vào hoảng sợ.
Hành động của Tống Tử Hiên dường như nhằm mục đích thu hút sự thương cảm của tôi.
Nhưng...
Tôi nhẹ nhàng đẩy Tống Tử Hiên ra, lắc đầu: "Xin lỗi, dì không nhớ cháu."
Đến giờ, tôi vẫn không thể tin rằng mình đã từng kết hôn, thậm chí còn có một đứa con năm, sáu tuổi.
Hơn nữa...
Từ những lời nói rời rạc của các y tá và trải nghiệm hôm nay, tôi nhận ra rằng thái độ của hai cha con này đối với tôi không tốt chút nào.
Sự mất trí nhớ có chọn lọc thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-am/3631124/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.