Chương trước
Chương sau
La Di Ninh nghe vậy thì cũng an tâm phần nào, cô nhìn vị bác sĩ kia hỏi: "Bây giờ tôi có thể xuất viện không?"

"Chuyện này..." Bác sĩ nhìn La Di Ninh e ngại, mặc dù cơ thể cô hồi phục rất tốt nhưng vẫn cần thời gian tịnh dưỡng.

Tố Vy nghe vậy thì ngăn cản: "Không được! Mày mới vừa tỉnh lại, cần phải theo dõi thêm. Bây giờ mày gấp gáp xuất viện, lỡ có chuyện gì thì tao biết nói sao hả?"

Một tuần đối với cô là quá đủ rồi, cô cần phải về trụ sở để làm việc nữa. Tình hình trụ sở còn chưa rõ thế nào, nếu để mình Cao Uy giải quyết thì không ổn. Bởi vì bọn cô còn chuẩn bị phải đi tìm hòn đảo nữa, nhìn theo tình hình rõ ràng là có người cố ý kéo dài thời gian.

"Xuất viện đi! Chỉ cần tao không vận động mạnh là được." La Di Ninh vỗ nhẹ vai Tố Vy trấn an.

Sau một hồi chần chừ thì Tố Vy cùng bác sĩ làm thủ tục xuất viện cho La Di Ninh, còn La Di Ninh thì ngồi trong phòng lấy điện thoại gọi cho Cao Uy. Tiếng chuông vang lên rất lầu mới có người nghe máy. Mà người đó lại không phải là Cao Uy.

"Tỉnh rồi sao?"

"Gin? Sao anh lại nghe máy? Cao Uy đâu?"

La Di Ninh thắc mắc, sao lúc nào cũng là tên Gin đó. Là trùng hợp hay có sự sắp đặt?

Gin nhìn màn hình máy tính sau đó trả lời: "Cao Uy đang họp ở trụ sở."

"Vậy tại sao anh không họp cùng bọn họ? Hơn nữa Cao Uy sẽ không đưa điện thoại của mình cho người khác, rốt cuộc Cao Uy đâu?" La Di Ninh khó chịu, không biết tên Gin này đang muốn giở trò gì.

Gin mở một tệp hồ sơ sau đó hỏi La Di Ninh: "Một tin tốt một tin xấu, cô muốn nghe tin nào trước."



"Tin tốt!" La Di Ninh trả lời dứt khoát mà không hề suy nghĩ.

Gin gật đầu cong khóe môi lên: "Triệu Gia Kiệt có thể vẫn còn sống."

Chỉ vài chữ ngắn gọn như thế thôi đã khiến La Di Ninh bồn chồn, cảm giác khó tả. Thật sự Triệu Gia Kiệt vẫn còn sống sao? Nhưng mà rõ ràng thi thể kia có chiếc vòng tay của anh.

La Di Ninh vội vàng hỏi lại: "Thật sao? Vậy bây giờ Gia Kiệt đang ở đâu?"

"Nếu cô chịu phối hợp với tôi thì sau khi xong chuyện tôi sẽ đưa cô đến chỗ Gia Kiệt, nhưng nếu cô lật bài với tôi thì cùng lắm cả hai đều chết chung thôi." Gin ngả người dựa lưng vào ghế, tay cầm điếu thuốc hút một hơi rồi dập đi.

La Di Ninh do dự, Triệu Gia Kiệt vì cô mà hy sinh quá nhiều rồi, cho nên cô không thể bỏ qua cơ hội này được. Chỉ cần biết tin anh còn sống, biết anh đang ở đầu là đủ rồi.

"Miễn không phải chuyện gì quá đáng thì tôi sẽ phối hợp với anh." La Di Ninh nhàn nhạt, sau đó lại hỏi: "Vậy còn tin xấu là gì?"

Gin chần chừ, nhìn tệp hồ sơ hiển thị trên màn hình một lúc rồi nói: "Chi bằng đến trụ sở một chuyến đi."

La Di Ninh lấy một bộ đồ rồi rời khỏi giường: "Bây giờ tôi sẽ đến đó."

Nói xong La Di Ninh tắt máy, lúc vào phòng tắm cô nhìn bản thân mình ở trong gương sau đó cởi áo bệnh nhân ra. Trên người cô toàn bộ đều là sẹo, tuy đã mờ nhưng nhìn kỹ vẫn sẽ thấy. Có đôi khi cô còn tự ti với cơ thể của mình, vậy mà tại sao Triệu Gia Kiệt vẫn bằng lòng vì cô mà che chở như vậy....

La Di Ninh vừa mở cửa ra thì thấy Tố Vy đã ngồi đó chờ sẵn, cô lại gần cẩm ly nước lên uống một ngụm rồi nói:

"Đến trụ sở thôi! Có một số chuyện tao cần làm rõ, sau đấy thì chuẩn bị đi tìm hòn đảo biến mất trên bản đồ."



Tố Vy gật đầu: "Ba tao cũng mới vừa gọi điện thoại bảo tao chở mày qua trụ sở, tin tức mày vừa tỉnh lại lan truyền nhanh thật đấy."

"Thế mới nói, có kẻ sợ tao biết chân tướng nên đã gài người vào trụ sở theo dõi tao, hoặc là kẻ đó cũng ở trong trụ sở." La Di Ninh nhàn nhạt nói, câu nói này khiến cho ai đó đang nghe lén phải chột dạ.

Cả hai rời khỏi bệnh viện và đi đến trụ sở, lúc này những người đang ngồi trong phòng họp đều đang chờ đợi một người đến. Khi cánh cửa vừa mở ra thì La Di Ninh bước vào lịch sự nói: "Khiến mọi người chờ lâu rồi!"

La Di Ninh nhìn qua thì có Kim Nhàn Nhi và Duật Quân cũng ngồi ở phía xa, cô khẽ cau mày một cái rồi trở lại dáng vẻ bình thường ngồi xuống cạnh Cao Uy.

Cao Uy bây giờ mới lên tiếng nói nhỏ: "Gin lấy điện thoại của em gọi cho chị đến đây phải không?"

La Di Ninh gật đầu: "Chỉ huy cấp cao Tố Khương cũng có ý muốn chị đến đây."

"La Di Ninh đã có mặt rồi, vậy thì bắt đầu cuộc họp đi." Đại tướng Cao Ứng vừa nói vừa di chuyển chuột sau đó hướng về phía màn hình của máy chiếu: "Một tuần trước La Di Ninh bị đám người lạ mặt bắt cóc, cũng may Cao Uy đã đến kịp lúc để hỗ trợ. Tuy nhiên, sau khi quân đội khu E đi lên khu vực núi để kiểm tra thì phát hiện một ngôi nhà bỏ hoang bị cháy và một vài thi thể đã bị cháy đen."

"Vậy có điều tra ra được những nạn nhân đó là ai không?" La Di Ninh hỏi, mặc dù cô biết rõ nhưng giả vờ làm kẻ không biết gì đôi khi lại phát hiện manh mối gì đó.

Tố Khương đi về phía Cao Ứng sau đó trả lời: "Những thi thể nam đều là đám côn đồ bắt La Di Ninh, còn một thi thể nữ theo như điều tra thì chính là người làm cũ của Kim Nhàn Nhi."

"Các người đang nghi ngờ vợ chưa cưới của tôi là người đứng sau chuyện này à?" Duật Quân khó chịu, hóa ra lý do bọn họ được gọi đến đây là vì chuyện này.

Kim Nhàn Nhi cũng rất bình tĩnh mà giải thích: "Chi là người làm cũ của tôi, nhưng khoảng hơn hai năm trước đã thôi việc rồi. Tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại bắt Di Ninh.

"Bởi vì ganh tị! Trong nhà cô ta toàn là ảnh của hai người, cô ta nghĩ La Di Ninh xen vào chuyện tình cảm của hai người cho nên mới lên kế hoạch ám sát La Di Ninh." Cao Uy nhìn Duật Quân và Kim Nhàn Nhi ẩn ý, ánh mắt cũng khó chịu ra mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.