Chương trước
Chương sau
La Di Ninh nhìn Duật Quân đi xa thì cười với Kim Nhàn Nhi một cái rồi nói: “Chị nên về đi, khi nào ra khỏi đây em sẽ đến tìm chị. Hơn nữa, việc này chị đừng nhúng tay vào.”

"Di Ninh, nếu phía trên cũng để ý tới vụ án thì em sẽ không sống nổi đâu." Kim Nhàn Nhi lo lắng, bởi vì ba của Kim Nhàn Nhi cũng làm ở trụ sở.

La Di Ninh không nói gì, vẫy tay chào tạm biệt sau đó quay về phòng tạm giam mà không đồng ý gặp Kim Nhàn Nhi nữa. Ngồi ở một góc của phòng giam cô co người lại bật khóc.

La Di Ninh cảm thấy mình hại chết Trình Lâm rồi, cậu lúc nào cũng vì cô mà làm nhiều chuyện nhưng cô chẳng làm gì lại cả. Vì Trình Lâm nên La Di Ninh mới còn sống, nếu như không đỡ viên đạn đó chắc chắn cậu sẽ không chết.

Rốt cuộc là ai? Người đó muốn giết cô hay là Trình Lâm? Đầu óc cô rối bời, cô bất lực đến mức chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng mà, cô còn phải trả thù cho ba cô và Trình Lâm nữa. Bởi vì cô biết cái chết của hai người họ là có sự dàn xếp.

Ngày thứ hai La Di Ninh bị tạm giam, cứ khi trời vừa tối thì cô lại bị dụng hình đến gần sáng. La Di Ninh thật sự rất mạnh mẽ, cho dù có đau đớn cỡ nào cô cũng không hét lên, cũng không mở miệng nói hay nhận tội. Chỉ là vết thương chồng chất vết thương, vết thương này chưa kịp hồi phục thì đã đến vết thương khác.

Khi La Di Ninh đang chịu dày vò ở trong trại giam thì Cao Uy cuối cùng đã đến thành phố A. Cậu biết La Di Ninh rất nổi tiếng ở đây, tùy tiện hỏi vài người thì hầu như ai cũng biết La Di Ninh. Bọn họ chỉ cậu đến khách sạn và trường đại học A, nơi La Di Ninh đang ở và theo học.Khi Cao Uy đến khách sạn thì vẫn còn hoạt động, cậu bước vào trong hỏi một chị tiếp tân: "Cho tôi hỏi, cô có quen người này không?"

Cao Uy cầm điện thoại có tấm ảnh của La Di Ninh hỏi, vừa nhìn thấy chị tiếp tân liền thay đổi sắc mặt. Cô ấy vội vàng quay đi vào trong, lát sau cùng thêm vài người nữa ra ngoài. Lúc này chị tiếp tân mới nói: "Tiểu thư, cô ấy có ổn không? Chúng tôi vẫn đang chờ cô ấy trở về, nhưng không có tin tức gì.

"Tiểu thư? La Di Ninh với các người là gì của nhau?" Cao Uy nhíu mày hỏi, nghi ngờ sự thật giả trong câu nói.

Những người kia nhìn nhau thấy Cao Uy có lẽ không phải người xấu, lại đang giữ điện thoại của La Di Ninh nên mới lên tiếng: "Đây là khách sạn ông chủ xây lên, từ hôm ông chủ mất đã không thấy tiểu thư nữa. Có hai cảnh sát đến nói với chúng tôi rằng tiểu thư đang bị tạm giam.

"Chúng tôi đã nhờ hết những người ở thành phố A cứu tiểu thư nhưng khi nghe đến sở cảnh sát S thì không ai chịu giúp cả. Chả trách lúc trước tiểu thư và ông chủ giúp họ hết lòng, bây giờ họ lại như con rùa rụt cổ. Một chàng trai khác trong số những tiếp tân kia cũng lên tiếng, giọng nói có chút khó chịu khi nhắc đến những người vô ơn.

Cao Uy nghe xong thì cũng tạm hiểu, nhưng cậu vẫn hỏi thêm: "Ba của La Di Ninh vì sao lại mất? Còn cô ấy sao lại bị giam ở sở cảnh sát S vậy?"

Nghe Cao Uy hỏi thì bọn họ nhìn nhau sau đó gật đầu, cô tiếp tân ban nãy mới nói: "Ông chủ bị tai nạn xe, tiểu thư thì chúng tôi nghe có liên quan đến cái chết của Trình Lâm. Tiểu thư tuy hay gây họa, nhưng chắc chắn sẽ không làm chuyện hại người. Hơn nữa khách sạn này có cổ phần của Trình Lâm, cậu ấy cũng đã ủy quyền cho tiểu thư rồi. Xin cậu hãy giúp chúng tôi có được không?"



Cao Uy nhìn bọn họ không giống như đang nói dối, hơn nữa lúc cậu dò la tin tức thì có nhiều người nhờ cậu giúp đỡ. Một số người giống như lời nhân viên tiếp tân nói, từ chối sự giúp đỡ. Nhưng sau khi từ chối bọn họ đã năn nỉ cậu giúp La Di Ninh, bởi vì họ sợ những thế lực lớn mạnh kia.

"Được! Nhưng chuyện tôi đến đây các người không được nói ra, nếu không thì cả tôi cũng không giúp được đâu." Cao Uy nhìn bọn họ nhắc nhở, thà cẩn thận còn hơn là sơ suất.

Bọn họ gật đầu, Cao Uy cũng nhanh chóng rời đi. Cậu mất cả một ngày để quay về thành phố J rồi lại đến thành phố A. Bây giờ lại phải chạy đến quân đội khu E để gặp một người, cứ tưởng La Di Ninh ở thành phố J nhưng cô lại bị đẩy qua nơi khác khiến cậu bỏ lỡ cả một thời gian chạy tới chạy lui.

Theo những gì Cao Uy biết thì La Di Ninh đã bị bắt đi ngay khi Trình Lâm chết đi, hơn nữa tính đến nay cũng đã hai ngày. Cậu đủ thông minh để hiểu, nếu như không tìm được hung thủ thì kẻ chết thay chính là La Di Ninh. Cho dù dùng cách gì chắc chắn cũng sẽ ép La Di Ninh nhận tội.

Khi đến khu E thì trời đã chập tối, Cao Uy tìm khắp nơi vẫn không thấy người kia đâu. Cậu nhìn thông báo mới biết, hiện tại đang là thời gian huấn luyện để thăng chức. Ngày mai chính là ngày cuối cùng của buổi huấn luyện, điều này làm Cao Uy chần chừ.

"Có hứng thú sao không tham gia nâng cấp, giờ đứng đây tiếc nuối sao?" Giọng nói từ phía sau Cao Uy phát ra, cậu quay lại thì vừa mừng lại vừa có chút chần chừ: "Triệu Gia Kiệt!"

Triệu Gia Kiệt nhìn Cao Uy, anh thấy rõ Cao Uy đang muốn nói gì đó chứ không đơn giản là đứng nhìn thông báo. Anh lại gần vỗ vai hỏi: "Có gì khó nói sao?"

"La Di Ninh bị bắt rồi!" Cao Uy nhìn Triệu Gia Kiệt nói ngắn gọn nhưng lại vào thẳng trọng tâm.

Triệu Gia Kiệt nghe xong thì nhíu mày hỏi: "Nguyên nhân là gì?"

"Liên quan đến cái chết của Trình Lâm, hiện đang tạm giam ở sở cảnh sát S. Gia Kiệt, anh cũng biết nếu liên quan đến những người ở trụ sở thì La Di Ninh sẽ có kết cục thế nào mà." Cao Uy giải thích rõ ràng cho Triệu Gia Kiệt nghe, bởi vì một mình Cao Uy cũng không thể cứu được La Di Ninh.

"Mấy ngày rồi?" Triệu Gia Kiệt nhìn đồng hồ sau đó lại nhìn Cao Uy hỏi, vì anh

biết nếu bị bắt tạm giam thì ba ngày đầu là quan trọng nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.