Phương Kính Dực thấy tác phong nhanh nhẹn dứt khoát của Nghiêm Minh Du thực sự không hổ là một người lính. Cậu vừa gọi điện cho trưởng khoa xin nghỉ phép, Nghiêm Minh Du đã lau sạch chiếc vali và bắt đầu xếp quần áo vào đó.
Hành lý mang theo lần này cũng không nhiều, đều là quần áo đơn giản, một va li là đủ. Phương Kính Dực sửng sốt một lúc, mãi mới cảm thấy được sự thật là họ sắp đi Hải Nam, sau đó bước đến tủ quần áo lấy đồ cho mình mang đi.
"Anh xin nghỉ phép mấy ngày vậy?" Phương Kính Dực vừa nói vừa gập một chiếc áo T shirt màu trắng, đặt vào ngăn giữa của vali.
"Năm ngày." Nghiêm Minh Du cau mày nhớ lại xem kem chống nắng của Phương Kính Dực lần trước cất ở đâu, sau đó anh ngồi xổm xuống và tìm trong ngăn kéo của bàn cạnh giường ngủ.
Phương Kính Dực hơi lo lắng: "Vậy năm nay anh còn bao nhiêu ngày phép?"
"Không sao," Nghiêm Minh Du biết Phương Kính Dực đang lo lắng cho số ngày nghỉ còn lại của mình, anh xoa đầu Phương Kính Dực, "Còn mười ngày."
Phương Kính Dực hơi rầu rĩ. Ngày nghỉ phép của Nghiêm Minh Du một năm cũng chẳng có mấy, tổng cộng có mười lăm ngày. Bây giờ anh nghỉ năm ngày, chỉ còn mười ngày, mà đều nghỉ vì cậu. Nếu không phải chuyện này xảy ra, Nghiêm Minh Du sẽ vẫn có thể nghỉ năm ngày trong nửa cuối năm nay, Phương Kính Dực luôn cảm thấy mình đã gây ra rất nhiều rắc rối cho Nghiêm Minh Du.
"Em thì sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiet-ngao-kho-thuan/2259047/chuong-29.html