Phương Kính Dực đã yêu biển ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu đã giành rất nhiều thời gian để vui chơi trên đảo Ngô Chi Châu, lại giành cả một ngày khác để chạy quanh Á Long Loan và Đại Đông Hải rồi mới nghỉ ngơi một chút. Ngày cuối cùng, hai người họ lang thang khắp thành phố Tam Á, còn đến phố đi bộ đường Giải Phóng. Nghiêm Minh Du phát hiện ra Phương Kính Dực chỉ cần đến những nơi như phố đi bộ và chợ đêm, chỗ đông người và nhiều đồ là đều rất hào hứng. Cậu tò mò về mọi thứ, cái gì cũng muốn ăn, đặc biệt là thạch dừa. Phương Kính Dực cứ luôn muốn mua, đôi khi còn có thể ăn hai quả một ngày.
Buổi tối cuối cùng ở Hải Nam, Nghiêm Minh Du đưa Phương Kính Dực đến quán bar.
Phương Kính Dực giật mình vì quyết định của Nghiêm Minh Du, cậu nhìn chằm chằm Nghiêm Minh Du một lúc rồi mới nói: "Anh... anh có thể đi không? Quân đội có kỷ luật không?"
"Anh không mặc quân phục, trừ em còn có ai biết anh đâu?" Nghiêm Minh Du có vẻ hứng thú nhìn quán bar ồn ào bên kia đường.
"Sao đột nhiên lại muốn đi?"
"Anh chưa từng tới quán bar, muốn đi xem một chút," Nghiêm Minh Du công khai thừa nhận, rồi nhướng mày nhìn Phương Kính Dực, "Em cũng chưa từng tới sao?"
Mặt Phương Kính Dực đỏ bừng, lòng hiếu thắng dâng lên: "Làm gì có chuyện, em thường xuyên đến!"
Vừa dứt lời, Phương Kính Dực đã nắm lấy tay Nghiêm Minh Du xông vào quán bar. Cậu phải chứng minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiet-ngao-kho-thuan/2259043/chuong-31.html