Uyển Nghi lúc bấy giờ mới từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt còn ngân ngấnnước kia cũng không dám nhìn thẳng vào mẹ tôi, khe khẽ nói: “Cháu chàocô.” Vì vừa mới khóc xong nên giọng nói vẫn còn pha chút nghẹn ngào.
Thấy mẹ nhìn Uyển Nghi đầy nghi hoặc, tôi vội vàng giải thích: “Vừanãy, cô ấy muốn mua quà cho bố mẹ, nói là lần đầu tiên đến nhà, dù gìcũng phải có chút quà nhỏ. Con lại nói là đến chơi không cũng chẳng sao. Con nói hơi nặng lời nên cô ấy mới như vậy… ”
“Đúng là đồngốc!” Mẹ lườm tôi một cái, đưa tay ra dắt Uyển Nghi, kéo cô ấy cùng đivề nhà, vừa đi vừa nói một cách rất thân thiện: “Cháu gái ngoan đừngkhóc nữa nhé, con trai cô từ nhỏ tới giờ được cô chiều quá nên sinh hưrồi, lại còn rất ngốc nghếch nữa, nó thì hiểu cái gì về phép tắc lễ nghi đâu! Đã thế lại còn nói năng chẳng ra làm sao nữa, cô cũng đã biết tính nó rồi, để tí nữa cô dạy bảo nó! Nhưng mà nó nói cũng đúng, lần sau đến chơi, cứ coi nhà cô như nhà của mình là được, cứ thoải mái một chút,quà cáp có hay không có cũng chẳng sao, như thế mới tỏ rõ sự thân mậtmà, đúng không nào? Đi nhanh vào trong nhà ngồi, trong nhà mát hơn, côđã chuẩn bị đồ uống lạnh cho cả hai đứa rồi. Tên là Uyển Nghi phảikhông? Tên thật đúng với người quá, cháu trông thật xinh quá, mau laukhô nước mắt đi, khóc nữa trông không đẹp đâu…” Uyển Nghi ngẩn người rabước theo sau mẹ tôi, chốc chốc lại quay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-truoc-em-da-chon-cat-cho-anh/97205/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.