Côbé ngốc nghếch này chắc chấn đã rấtmệt, nằm xuống ngủ là ngủ luôn ba tiếng đồng hồ. Khi cô ấy tỉnh dậy,trời dã chập choạng tối, còn khi đầu cỏ ấy vừa rời khỏi hai chân tôi,nửa người dưới của tôi dường như đã mát hết cảm giác vì tê mỏi.
Mạt Mạt áy náy nhìn tôi, lò lưỡi nói rằng cô ấy không cố ý làm vậy.
Nhìn cô gái đang liên tục làm bộ mặt chọc ghẹo minh, tòi lại nhớ lúc cô ấytỏ ra lạnh lùng, kiệu ngạo. Khi cô ấy quyết định thôi không vẫy vùngtrong chốn hồng trần ấy nữa, cô ấy có thể trở nên linh hoạt, nhí nhảnhvô cùng; nhí nhành đen nồi, tôi cảm thấy vô cùng yêu thích, cố ấy cũngcó thê nghịch ngợm, nũng nịu, châm chọc, thè hiện rõ ban lính lươngthiện nhưng vẫn ngày thơ như những cô gái binh thường khác.
Dây mới chính là con người đích thực của Ngái Mạt. Tôi xúc dộng khi tự mình cảm nhận và phái hiện ra con người thật của cô ấyđằng sau lóp vỏ bọcdày đặc của son phấn. Mạt Mạt giống như một báu vật dược tàng giữ, chỉcần bạn quyết tâm tìm kiếm, cô ấy sẽ mang đến cho bạn những bất ngờ thúvị.
Sau đó, Mạt Mạt ngồi cạnh tôithèm một lát nữa, vẻ mặt như dang hố thẹn. Đôi mất biết nói của cô ấychốc chốc lại liếc trộm sang tôi. Nhìn sâu vài đôi đồng từ đang thiếttha bịn rịn của cô ấy, tôi bỗng muốn hôn cò ấy ngay tại đây.
Đúng lúc tôi đang từ từ nghiêng người, định nuốt trọn đôi môi hồng xinh củacô ấy, thì một giọng nói lanh lảnh vang lèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-truoc-em-da-chon-cat-cho-anh/2161087/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.