Phài mất đồn ba giờ đồng hồ, Mạt Mạt mới kể xong những gì mà cò ấy đã phải trải qua. Cò ấy tươi cười nhìn rồichờ đợi tôi phát biểu một câu tổng kết nhưng tôi lại chăng thốt ra đượclời nào. Đầu óc tôi đang rất rối loạn, lồng ngực tắc nghẹn.
^^^^
Mạt Mạt vốn là một cô gái rất yếu ớt, dược cưng chiều từ nhỏ, vậy mà hiệnthực cuộc sống đã biến cô ấy ở trên lạnh lùng, vô tình. Khuôn mặt của cô ấy chỉ hiện lên ve ngây thơ, trong sáng khi nói về mẹ, và hiện lên vẻdịu dàng, thúy mị khi nói về người đàn ông đầu tiên cùa cô ấy. Điều dókhiến tòi vô cùng dâu lòng, tôi ôm ghì lấy tấm thân bé nhỏ của cô ấy vànói tất cả đều đã qua rồi.
"Cái gìđều đà qua rồi?" Mạt Mạt cớ làm ra vẻ mơ hồ không hiểu, nhưng kỳ thực,tôi dám khẳng đinh rằng cô ấy đã hiểu hết càu nói đó.
"Khổ nạn, buồn đau đều đã qua rồi. Hận cũng vậy mà yêu cũng vậy, đều dã quarồi. Em hãy tiếp tục chôn giấu càu chuyện cùa em đi, quãng đời sau nàycủa em, sẽ luôn có anh bôn cạnh! Hãy tin anh." Tôi xúc dộng nắm chặt tay cô ấy, nói lời thế thốt với Mạt Mạt một cách chân thành.
Mạt Mạt vùi sâu gương mặt của cô ấy torng lòng tôi, tôi không thấy được nét biểu cảm nào trên khuôn mặt ấy, cũng không đoán đươc cô ấy đang nghĩgì. Cô ấy không nói một lời nào, không thề nguyền sẽ mãi mãi bên tòi,cũng không lên tiếng chối bỏ những lời bày tỏ của tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-truoc-em-da-chon-cat-cho-anh/2161085/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.