“Trịnh Nguyệt, cảm ơn cậu đã nói chuyện này cho mình biết, còn hiện giờ cậu hãy rời khỏi đây trước đi, mình muốn nói chuyện riêng với anh ấy”
“Hạ Lạc, cậu không sao chứ?”
“Mình không sao, cậu không cần lo”
Nghe vậy Trịnh Nguyệt mới yên tâm rời đi.
Cô bật cười, nhưng nước mắt lại rơi. Một nụ cười mỉa mai và chua xót, cô cười bản thân mình quá ngốc, tại sao lại dễ dàng tin lời người khác nói đến như vậy. Thì ra anh vốn là đại thiếu gia của một tập đoàn lớn, còn cô là ai chứ? Cô chỉ là một cô gái bình thường, làm sao có thể lọt vào mắt anh cơ chứ? Vậy mà cô còn nghĩ anh thật lòng thích mình, hóa ra tất cả chỉ là do cô ảo tưởng mà thôi.
Từ xa cô đã nhìn thấy anh, cô vội lau đi nước mắt trên mặt.
“Hạ Lạc, xin lỗi, đã để em phải đợi lâu rồi”
“Em sao vậy?”
Anh nhìn thấy sắc mặt của cô không được tốt liền hỏi.
“Từ Thiếu Văn, rốt cuộc tôi là cô gái thứ mấy bị anh lừa rồi?”
“Hạ Lạc, em đang nói linh tinh gì vậy?”
“Tôi không hề nói linh tinh. Từ Thiếu Văn, anh đường đường là chủ tịch của một tập đoàn lớn, chắc chắn không thiếu những cô gái xinh đẹp, tài giỏi hơn tôi theo đuổi đâu nhỉ, anh cần gì phải lãng phí thời gian ở cạnh một người như tôi”
“Em đã biết rồi sao? Anh xin lỗi, anh thật sự không cố tình gạt em”
“Từ Thiếu Văn, chúc mừng anh, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-sau-chung-ta-van-la-cua-nhau/3376279/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.