Bỗng lúc này ngón tay ông khẽ động.
"Tiểu Hạ"
"Ba tỉnh rồi"
Thấy ông định ngồi dậy, cô liền ngăn cản.
"Ba cứ nằm nghỉ ngơi đi, không cần ngồi dậy đâu"
"Tiểu Hạ, con đã biết hết rồi sao?"
"Ba, lẽ ra ba nên nói chuyện này với con ngay từ đầu, như vậy con sẽ không hiểu lầm ba"
"Tiểu Hạ, ba xin lỗi, ba cũng không muốn ép con lấy người mà con không yêu, nhưng mà ba..."
"Ba, tạm thời khoan hẵng nói chuyện này, ba nghỉ ngơi đi, con ra ngoài một lát"
Cô đi ra ngoài, nhìn thấy Sở Ngôn Nhất đang ngồi suy tư, cô đi đến ngồi đối diện hắn ta.
"Chuyện anh giúp đỡ ba tôi, bất luận là vì mục đích gì, tôi vẫn phải cảm ơn anh"
"Anh giúp đỡ bác trai là chuyện nên làm, em không cần phải cảm ơn anh"
"Nhưng anh đừng nghĩ làm như vậy tôi sẽ đồng ý ở bên anh, số tiền ba tôi nợ anh sau này tôi sẽ nghĩ cách trả, anh cũng đừng lấy lý do này để uy hiếp ông ấy"
"Anh không hề uy hiếp bác trai, anh giúp đỡ ông ấy là can tâm tình nguyện, không hề có mục đích gì khác. Hơn nữa anh cũng đã chúc phúc cho em và Từ Thiếu Văn, anh không nuốt lời đâu"
"Lời anh nói tôi còn có thể tin được sao?"
"Trước đây là do anh chưa hiểu chuyện. Đã qua nhiều năm như vậy, anh cũng không còn là cậu thanh niên bồng bột trước kia nữa, em có thể tin tưởng anh một lần nữa được không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-sau-chung-ta-van-la-cua-nhau/3356442/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.