Trác Thiệu vẽ rất đơn giản, trên mấy bản vẽ, người đàn ông này thậm chí không có ngũ quan... Lương Thần không biết người đàn ông này có phải trông rất đẹp hay không, nhưng thân hình thon dài của anh ta, ít nhất dáng người rất tốt.
Trái tim Lương Thần trầm xuống, chua xót khó chịu nói không nên lời, lại nhớ tới bộ dáng Trác Thiệu ngày đó ở cổng trường ngoại ngữ trông mòn con mắt.
Người trên bức tranh, chính là bạn qua thư của Trác Thiệu đúng không?
Trác Thiệu nhất định rất thích người bạn qua thư này!
Ánh mắt Lương Thần không hiểu sao có chút chua xót, cậu chớp chớp mắt, đột nhiên phát hiện nước mắt của mình, đều bị chớp ra.
Lương Thần lại bị kinh hãi. Tại sao cậu lại muốn khóc?
Trác Thiệu đối với Trác Đình thân mật hơn với cậu, cho dù có đôi khi cậu có chút buồn bực, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới muốn khóc. Vì sao cậu lại vì Trác Thiệu thân cận với bạn qua thư của hắn một chút, đã muốn khóc?
Lương Thần có chút không hiểu được suy nghĩ của mình, đúng lúc này, giọng nói của Trác Thiệu truyền tới: "Lương Thần, cậu tìm được chưa?"
"Tìm được rồi." Lương Thần nói, sau khi nói xong, mới phát hiện thanh âm của mình có chút không đúng.
Lau nước mắt, lại ho vài tiếng, Lương Thần mới làm cho thanh âm của mình trở nên bình thường... Đặt cuốn sách vẽ xuống, cậu đi ra ngoài với một túi mua sắm màu đỏ.
"Đại cô, đây là con mua cho cô." Trác Thiệu nhận lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-toi-muon-lam-nguoi-tot/2259665/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.