4
Câu hỏi quả là khó trả lời.
Trong trí nhớ của tôi, lúc này tôi và Thời Hoài Tự mới vừa kết hôn, chúng tôi đang xảy ra mâu thuẫn.
Tôi 23, còn hắn 28 tuổi.
Những cuộc cãi vã hầu như đều do tôi khơi mào.
Nói gì cũng khó nghe, ngay cả những món quà tặng hắn vào những ngày lễ cũng như d.ao găm vào tim hắn.
Tôi hệt như đứa trẻ chăn cừu, khi con sói thực sự đến, tôi có hét to hơn thì hắn cũng không còn tin tôi nữa.
Nhớ lại ở kiếp trước, sau mỗi hiểu lầm được giải quyết, tôi lại ngày một ngang ngược hơn khiến hắn tổn thương.
Người đàn ông này trông lạnh lùng xa cách là thế, ấy vậy mà lại dỗ dành tôi.
Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để áp dụng phương pháp này.
Hơn nữa, Thời Hoài Tự đã chịu dày vò, ấm ức quá nhiều rồi nên tôi muốn bù đắp một chút cho hắn.
Ngẫm đi nghĩ lại, tôi nói: “Em mời anh bữa tối.”
Đồng tử Thời Hoài Tự khẽ co lại, rồi nhìn xuống tôi đầy lạnh lùng: "Thôi bỏ đi, tối nay tôi còn có việc."
"Vậy em gọi đồ ăn nhé!" Tôi mặt dày, lẽo đẽo theo sau hắn, "Đặt cho anh bát mì trường thọ vậy."
Thời Hoài Tự không nói gì, thậm chí còn phớt lờ tôi.
Bó hoa đó hắn vẫn đang siết chặt trong tay, lúc đi ngang qua thùng rác, tôi nghĩ hắn sẽ không ngần ngại quăng nó vào đó, nhưng không hề.
Tôi đi theo suốt dọc đường, vào văn phòng hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-som-yeu-nguoi/2602672/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.