"Thì chiều hôm đấy tôi về nhà nhưng thấy nó cứ lạ lạ có cảm giác gì đó thôi thúc tôi vào trong phòng tắm, rồi nhìn xuống sàn thì nước đã ngập đến tận hơn nửa bàn chân.... xong tôi đi đến bồn tắm kéo rèm ra thì thấy cô đang nằm trong đó, lúc đó trong tay cô có con dao, do quá sợ hãi tôi liền giật lấy con dao đó và lập tức kéo cô ra hết chuyện" hắn nhún vai một cái
Con dao? Bồn tắm? Nước? Mộc Lan hơi nhíu nhẹ mày lẩm bẩm
"Sao vậy?"
"À không không có gì" cô ngay lập tức khua tay rồi chạy về phòng. Trong phòng, cô ngồi trên ghế vẻ mặt đăm chiếuuy nghĩ
Hình như cái cảnh này khá quen thuộc, nhưng mình không nhớ ra được, tức chết mất.
Bỗng đầu nảy ra một ý, cô liền lập tức lấy một quyển sổ ghi lại toàn bộ những gì mình nhớ về mạch chuyện chính, ghi chép được một lúc, cô liền bất ngờ
Vì sao?... cái cách lần đầu tiên tự sát không thành của Mộc Lan trong cốt chuyện chính lại... lại giống với mình.
Cô ngồi ngẫm nghĩ cố gắng nhớ ra gì đó mà mình đã quên mất, thì bỗng bên tai có tiếng gọi
"Chị ơi" đó là giọng của một cô bé, cô bé ấy... đang khóc??
Cô giật mình hoảng hồn, như vừa tỉnh lại từ giấc mơ.
Hóa ra là bánh xe đã bắt đầu di chuyển... mình đã bị chịu ảnh hưởng bởi nguyên tác!!
Không chịu nổi cú sốc, cô lại một lần nữa vò đầu bứt tóc, rồi lại ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-muc-tieu-la-kiem-nhieu-tien/2924875/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.