Anh ơi có chuyện gì vậy?"
"Không có gì" nói rồi hắn bước lên xe chuẩn thì cửa xe bỗng bị kéo lại. Mộc Doanh cúi đầu xuống, tỏ vẻ đáng thương nói
"Anh ơi, anh có thể cho em xin vào công ty anh làm không, bởi vì em vẫn chưa xin được việc" cô ả cố gắng tỏ vẻ đáng thương, giọng điệu nũng nịu mà xin xỏ hắn
"Sao em không tự dùng năng lực của mình để xin?" Hắn khó hiểu hỏi
Nghe vậy ả ta bắt đầu giở trò khóc lóc đáng thương kêu oan
"Không phải đâu mà là do em muốn vào nhưng em sợ không đủ thực lực, nhưng mà anh hức... Hức sao anh lại mắng em"
"Không, anh không có ý đó anh xin lỗi.... để anh thử xem thế nào" hắn đau đầu với tiếng khóc của cô ta nhưng vẫn cố gắng dỗ dành
"Vâng ạ" ngay lập tức Mộc Doanh liền ngừng khóc mà nở nụ cười thoả mãn
Văn Hiểu Minh mệt mỏi đi xe đến công ty, vừa yên vị trên cái ghế chưa được bao lâu thì hắn lại phải đau đầu vì một thứ, đó là
"Cô lại muốn gì?"
"Nghỉ việc hỏi câu ngu thế?không nhìn thấy cái đơn gì đây à" cô khó hiểu nhìn thẳng vào mắt hắn
"Lý do"
"Trong đơn"
"Không cho nghỉ thì sao" hắn từ dáng vẻ chán nản liền chuyển sang nghiêm túc
"Thì anh sẽ biết tay"
"Ồ~ được thôi"
"Ok vậy tôi nghỉ đây"
"Khoan ai bảo cho cô nghỉ, ý tôi là được thôi, tôi sẽ xem cô cho tôi biết tay như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-muc-tieu-la-kiem-nhieu-tien/2924859/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.