Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Từ khi lên chức trưởng phòng, Ân Tú thường xuyên đi dự tiệc công ty, đêm nay chị lại tiếp tục đi như mọi hôm, còn dặn dò Minh Tuệ cứ ngủ trước mà không cần đợi chị về: "Em cứ ngủ sớm, không cần đợi chị, tối nay chị đi công việc của công ty chắc sẽ về trễ đó. "Chị lại đi nhậu nữa à?" Minh Tuệ dư biết thế nào gọi là "Công việc của công ty" của Ân Tú. "Chị đi sẽ cố gắng về sớm mà?" Lại một lời hứa như bao lần khác. Ân Tú xem cô là con nít không biết gì hay sao? Lần nào chị hứa mà về sớm đâu chứ? Minh Tuệ đã chán ngấy bài ca này của Ân Tú rồi, "sớm" của chị ấy là gần sáng sẽ về nhà, lần nào cũng như vậy thôi. Giọng cô đã có chút bực mình: "Nhưng lần trước chị đi tới tận một giờ khuya." Minh Tuệ thật sự rất lo lắng khi thấy Ân Tú luôn phải về khuya như vậy. Bây giờ cũng đã tám giờ kém mười, sớm là mấy giờ chứ? "Chị xin lỗi, hôm nay sẽ về trước mười một giờ mà?" Ân Tú có vẻ dịu giọng, dỗ dành. "Chị đừng đi, đừng nhậu nữa được không? Em lo lắm." Minh Tuệ chuyển sang năn nỉ Ân Tú. Cô thật sự lo sợ, ở xa như thế, cô sẽ không giúp đỡ được gì. Cô không muốn chị xảy ra chuyện đâu. "Lần này chị uống ít thôi, sẽ về sớm mà. Đối tác của công ty, có sếp chị nữa, không đi không được." Mặc dù Minh Tuệ không muốn, nhưng cuối cùng vẫn để chị đi. Đêm đó Minh Tuệ không đi ngủ sớm mà ngồi trên giường chờ tin nhắn của Ân Tú, đợi chị về. "Nhớ về sớm đó, trả lời tin nhắn cho em khi về tới nhà, không trả lời là em không ngủ đâu, em chờ chị." ... Lần đó, Ân Tú đi tới hơn ba giờ sáng mới về nhà. Minh Tuệ nằm thức chờ chị đến lúc chị trả lời tin nhắn đã là ba giờ mười phút. Minh Tuệ đã không còn tức giận nữa, mà đối với Ân Tú chỉ là nỗi thất vọng lớn. Cô nhắn cho Ân Tú một tin nhắn trả lời, sau đó ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi. "Mình chia tay đi, chị không giống như những gì đã từng hứa với em. Chị đi nhậu tới sáng mới về nhà, chị nói đó là công việc, nhưng em không hiểu công việc gì mà lại như vậy chứ? Em với chị thật sự không có tương lai đâu." Sáng sớm hôm sau, khi thấy dòng tin nhắn của Minh Tuệ, Ân Tú đã thật sự hoảng loạn, cô gọi điện cho em ấy nhưng nhận được chỉ là cuộc gọi thuê bao. Ân tú điên cuồng gửi tin nhắn trong tất cả các mạng xã hội mà cô biết được cho Minh Tuệ, nhưng nhận lại được chỉ là sự im lặng tuyệt đối. “Em, chị xin lỗi em nhiều lắm, tha thứ cho chị. Chị hứa là sẽ không đi nữa đâu.” "Em, chị xin lỗi em rất nhiều, đừng bỏ chị, chị hứa sẽ không đi nữa." "Hãy tha thứ cho chị, chị thà mất công việc chứ không muốn mất em." "Bỏ chặn chị đi, hãy trả lời chị đi, chị yêu em nhiều lắm Minh Tuệ." "..." Đã ba ngày rồi, Minh Tuệ đã hoàn toàn mất liên lạc. Dù cho Ân Tú có điên cuồng gửi tin nhắn, nhưng vẫn không có tiến triển gì. Đây là lần đầu tiên em ấy giận cô lâu đến như vậy. Ân Tú tưởng chừng như cô sắp phát điên lên bỏ hết công việc mà chạy về thành phố X tìm Minh Tuệ thì cuối cùng, sau ba ngày im lặng Minh Tuệ cũng đã bỏ chặn Ân Tú. Nhận được hồi âm của em ấy mà Ân Tú cười như điên, cô vui mừng như thể trúng số độc đắc vậy. “Chị chỉ toàn nói dối, chị hứa nhưng chị không làm.” “Chị thề mà, chị không bao giờ đi nữa, chị xin em hãy tin chị. Đừng chia tay với chị.” Ân Tú thật sự sợ hãi việc sẽ đánh mất Minh Tuệ, nếu mất em ấy thì cuộc đời cô còn ý nghĩa gì nữa? Mọi cố gắng của cô còn ý nghĩa gì chứ? “Lấy gì để em tin chị, em đã chờ chị đi nhậu đến tận ba giờ sáng đó. Chị hứa những gì? Sao chị không thực hiện?” Minh Tuệ thật sự rất giận dữ, cô không muốn tiếp tục bị lừa mãi như vậy, cô cũng không dám tin vào đoạn tình cảm này nữa rồi. “Chị xin lỗi mà, mình gặp nhau đi được không? Tết tây này, em lên Sài Gòn đi, chị sẽ vào gặp em.” Ân Tú bỗng nhiên đề nghị gặp nhau. Minh Tuệ Lấy tay dụi mắt, đọc kĩ lại dòng tin nhắn, Minh Tuệ thật sự không thể tin vào mắt mình. "Mình gặp nhau đi được không vợ?" Ân Tú lại gửi thêm một tin nhắn nữa trước khi Minh Tuệ kịp trả lời. Minh Tuệ cảm thấy lòng cô như nở hoa, vui như chưa bao giờ được vui. Dường như có một dòng suối vui vẻ đang chảy róc rách ngang người cô. Làm cho mọi tức giận đều tan biến. Có vẻ như cô đã hết giận Ân Tú thật rồi và cũng quên đi chuyện của ba ngày trước. "Mình sẽ gặp nhau thật không?" Minh Tuệ không dám tin mà nhắn tin hỏi, cô muốn được xác nhận lại một lần nữa với Ân Tú. Yêu xa từ năm 2013 đến giờ đã là bốn năm. Cô và chị sẽ gặp nhau, là thật sao? Có phải cô đang mơ không? "Ừ, thật. Mình gặp nhau đi, yêu nhau bình thường như những cặp đôi khác. Chị nhớ em đến phát điên rồi." "Dạ, vậy mình gặp nhau." Minh Tuệ tắt điện thoại, vui mừng mà nhảy nhót điên cuồng trong phòng mình. Từ sau lần đó, chị không một lần nào đi nhậu với công ty nữa, Ân Tú đã cố gắng sắp xếp công việc và mọi bữa tiệc đâu vào đấy. Chị đã chấp nhận chuyện, có nhiều cách giải quyết công việc tốt hơn là giải quyết trên bàn nhậu. Minh Tuệ thật sự rất vui. - HẾT CHƯƠNG 6 -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau