Lâm Ân Tú ôm ghì lấy người yêu, chị thổn thức từng cơn:
"Chị xin lỗi em, chị đã hiểu cảm giác năm năm qua mà em chịu đựng. Chị xin lỗi em nhiều lắm. Vợ ơi, tha thứ cho chị, về với chị, em nhé!"
Lâm Ân Tú mặc kệ nước mắt chảy dài, mặc kệ tiếng nấc từng không thể kiềm chế, chị khóc như một đứa trẻ con. Lòng chị đang dậy sóng, cả người run rẩy không thể dừng lại.
Lần đầu tiên Lâm Ân Tú có thể cảm nhận được sự quan trọng của Huỳnh Minh Tuệ đối với chị đến vậy.
Chị sợ mất cô, thật sự rất sợ. Sợ ông trời lại tàn nhẫn mà bắt chị phải xa cô thêm một lần nữa. Đời người được mấy cái năm năm chứ?
Khi Ân Tú đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc hân hoan thì lại có tiếng điện thoại đến, chị cố gắng kiềm nén cơn xúc động. nhanh chóng cầm điện thoại lên, áp vào tai:
"Alo, tôi Ân Tú đây."
Bên kia đầu dây là giọng nói của một cô gái trẻ:
"Em là y tá của bác sĩ Nguyễn Anh Minh. Kết quả cuối cùng của đợt khám bệnh trước, cho rằng chị đã hoàn toàn khoẻ mạnh. Cũng không để lại di chứng gì về sau này. Bác sĩ kêu em gọi điện báo chị trước. Bên em sẽ chuyển phát nhanh đến cho chị kết quả cụ thể sau vào sáng mai ạ. Em chào chị ạ."
Lâm Ân Tú sướng quá hoá điên, chị ôm eo Huỳnh Minh Tuệ bế bổng cô lên. Sung sướng mà hét vang mấy câu lộn xộn:
"Chị không sao rồi."
"Em nghe không Minh Tuệ?"
"Bác sĩ nói chị khoẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-la-han-kiep-sau-lai-yeu/1361293/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.