Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Tối hôm đó, Huỳnh Minh Tuệ ở quán vì bận giải quyết một số chuyện về nguyên liệu của Tue Tu chi nhánh Sài Gòn mà đến trễ, khi cô đến nơi cũng đã tám giờ ba mươi. Mọi người đã nhập tiệc và uống kha khá rượu rồi. Còn duy nhất một chỗ gần Ân Tú là không ai ngồi, Minh Tuệ tự nhiên đi ngồi vào đó. Mọi người bắt đầu vui vẻ phạt cô bằng cách mời rượu, Minh Tuệ cũng nhiệt tình mà đáp lại. Đến khi mọi người tha cho cô, cái bụng Minh Tuệ đã đói meo, biều tình dữ dội do uống quá nhiều mà chưa được ăn gì. Huỳnh Minh Tuệ tay run run cầm đũa lên, khi chưa kịp gắp cái gì ở mấy đĩa thức ăn đã vơi đi, thì thấy mấy con tôm được lột vỏ sạch sẽ, ngon lành đang được ai đó cẩn thận bỏ vào chén của cô. Minh Tuệ đầu óc quay quay, cô quay qua nhìn Lâm Ân Tú, mỉm cười ngốc nghếch. Những kỉ niệm xưa như ùa về ồ ạt. Rồi cô thôi nhìn chị, chăm chú ăn hết đồ ăn được Ân Tú gắp liên tục, chỉ toàn là món cô thích mà thôi. Khi Minh Tuệ đã ngà ngà say, cô dừng ăn, chỉ ngồi đó nhìn mọi người vui vẻ mà không tham gia vào buổi tiệc. Cậu em hay mua đồ ăn sáng cho cô dường như đã say mèm, đang lăm lăm hướng cô mà đi tới, tay cầm ly rượu đi xiên vẹo. Rồi cậu len lén nhìn Minh Tuệ, chắc chắn rằng xung quanh không có ai, cậu ta cất lời: “Em... em... em mời... chị.” Nhìn cậu ta cà lăm, Minh Tuệ buồn cười mà chọc ghẹo: “Sao lại gọi chị rồi?” Cậu trai đỏ mặt: “Em không biết chị đã ba mươi rồi.” Minh Tuệ giả vờ hơn dỗi: “Này, con trai nói tuổi con gái là không lịch sự đâu đó.” Cậu con trai mắc cỡ, mặt đỏ tới mang tai: “Em... em... xin lỗi.” Minh Tuệ cười hiền: “Cạn ly.” Cụng nhẹ ly rượu vào nhau, Minh Tuệ uống một hơi hết sạch, thấy anh chàng ấy vẫn chưa đi, Minh Tuệ tò mò: “Sao vậy em?” Cậu ấy cúi đầu, tay nắm chặt ly rượu, lí nhí nói, dường như chỉ đứng xa chút nữa thôi là chỉ nghe như tiếng muỗi kêu: “Em... thích... chị... lắm..., nếu... chị... không... chê... em..., thì... thì... thì...” Minh Tuệ không biết “thì” sao cả. Chỉ biết khi cậu con trai ấy ấp úng còn chưa nói hết câu định đưa tay nắm lấy tay cô thì Huỳnh Minh Tuệ đã bị một ai đó kéo tay còn lại, lôi mạnh đi. Cô giật mình, quay lại nhìn người đang lôi kéo cô – đó không phải là Ân Tú sao? Chị ấy rất tỉnh táo, không đụng vào một tí rượu nào, nhưng mặt ửng đỏ, hai mắt hip lại nguy hiểm, chân mày châu vào nhau, bước đi nhanh và vững chải. Minh Tuệ cứ mặt kệ Ân Tú kéo cô, mặt kệ ánh mắt mọi người đang nhìn họ. Minh Tuệ cứ để chị lôi kéo như vậy cho đến khi cả hai đã yên vị ngồi trong xe của Ân Tú. Minh Tuệ mở lời trước, rượu làm cô choáng váng: “Chị sao thế?” Im lặng... Cô kiên nhẫn: “Chị làm sao thế? Đang vui mà.” Ân Tú khó khăn mở miệng: “Chị không vui.” Minh Tuệ giương mắt nhìn Chị: “Chị ghen à?” Ân Tú xấu hổ ho khan vài tiếng, quay mặt qua cửa kính xe, nhìn mông lung. Cơn mưa bất chợt cuối thu đổ ào xuống, Ân Tú đóng cửa kính xe lại. Trái ngược với thời tiết lạnh lẽo bên ngoài, bên trong chiếc xe màu vàng khá ấm áp lại thoang thoảng mùi hương quen thuộc của Ân Tú. Thấy chị không nói gì, Minh Tuệ tức giận: “Nếu chị kêu em ra đây chỉ để ngắm mưa cùng chị thì em đi đây, em không có thời gian.” Minh Tuệ đẩy cửa xe chuẩn bị bỏ ra ngoài thì Ân Tú kéo cô lại. Minh Tuệ gằng giọng: “Cái gì chị cũng thích làm theo ý mình, chị bắt em phải khổ sở vì những chuyện chị quyết định mà không hề biết lí do, sao chị ích kỉ đến thế?” Ân Tú tay cầm vô lăng, thì thầm: “Chị xin lỗi.” Minh Tuệ lớn giọng: “Chị đừng xin lỗi em, em vào công ty chị hơn nửa năm rồi, có bao giờ chị muốn nói chuyện rõ ràng với em chưa?” Lâm Ân Tú run rẩy: “Chị có nỗi khổ riêng.” Minh Tuệ hét lên, dường như rượu đã thấm vào máu, Minh Tuệ giận dữ trút ra hết những nghi kị trong lòng mình, những đớn đau mà cô chịu đựng suốt năm năm: “Vậy thì chị cứ ôm cái nỗi khổ đó mà sống, chị đã không biết em sống khổ sở như thế nào trong suốt năm năm qua đâu. Ngày mà chị mất em đã muốn tự tử để đi theo chị.” Ân Tú mặt mày trắng bệt: “Chị thật sự xin lỗi em.” Minh Tuệ đã nhẹ giọng lại, trong giọng nói là nỗi thất vọng tràn trề: “Lâm Ân Tú mà em muốn tán tỉnh lại, Ân Tú mà em yêu, không phải là một người yếu đuối như thế này. Cái gì em cũng có thể gánh vác cùng chị. Em mạnh mẽ hơn chị tưởng nhiều.” Cô nén nước mắt, nói tiếp: “Hơn nữa, năm đó chị và Hồng Quân cũng không xảy ra chuyện gì, chị không cần thấy có lỗi với em nữa đâu.” Huỳnh Minh Tuệ đẩy cửa xe, dứt khoát bước đi, Ân Tú lần này không kéo cô lại nữa. Minh Tuệ đón taxi về phòng mình, cô mặc bộ đồ ướt sũng lạnh ngắc đó mà ngồi bó gối trên sofa cả đêm. Lâm Ân Tú khi thấy Minh Tuệ bỏ đi, cô đã vô lực mà gục trên vô lăng, nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt rơi xuống vô lăng, lăn dần rồi rớt xuống ghế ngồi, biến mất tâm. Bên ngoài mưa nặng hạt hơn, lạnh thấu ruột thấu gan, Ân Tú thì thầm trong bất lực: “Em chờ chị vài hôm nữa thôi, được không? Chị xin em.” - HẾT CHƯƠNG 159 -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau